Việt Nam, một địa danh nói về một đất nước đẹp về thiên nhiên và là nơi đang thu hút khối lượng khách du lịch tấp nập viếng thăm. Gác lại các hậu quả chiến tranh người dân VN đang trên đường phát triển để cố gắng tạo ra một cuộc sống sung túc và giang sơn Việt Nam để lại nhiều ấn tượng đẹp về thiên nhiên, văn hóa và con người trong lòng khách du lịch.
Bài hát "Việt Nam quê hương tôi" của Đỗ Nhuận đã diễn tả nét đẹp như một lời mời gọi ân cần: "Bạn ơi hãy đến thăm quê hương chúng tôi. Ngắm mặt biển xanh xa tít chân trời. Nghe sóng vỗ dạt dào biển cả. Vút phi lao gió thổi trên bờ. Buồm vươn cánh vượt sóng ra ngoài khơi. Trong nắng hồng bừng lên sáng ngời…"
Có thể đúng như thế, tại nước ngoài trong giây phút này, ai muốn du lịch VN sẽ tìm được nhiều tập Catalog trong các văn phòng du lịch với nhiều quảng cáo dịch vụ thật chi tiết cộng với hình ảnh bắt mắt về mảnh đất hình chữ S. Các công ty du lịch quốc tế đã từ từ hoàn chỉnh được bức phông vẽ tốt đẹp về VN trong những năm vừa qua.
Các bề nổi về VN được thoa son đánh phấn chu đáo và kỹ càng qua các phương tiện truyền thông đại chúng. Đại lễ 1.000 năm Thăng Long đang gần đến đã lôi kéo thêm 63 tỉnh thành hòa mình vào những dự án hướng về Hà Nội như thi đua, hội hè, học tập…, người dân cứ tưởng như rồng đang uốn khúc rực rỡ trên mây của bầu trời VN.
Bên cạnh đó các tảng băng chìm to lớn vẫn luôn lặng lẽ, chậm chạp chuyển động trong giòng đời nghiệt ngã của đại đa số hộ dân nghèo. Giở vài trang báo người đọc có thể khám phá ra bề trái phũ phàng của phồn vinh giả tạo.
- Sau chuyến xuất ngoại là nước mắt: Chồng mất, một mình nuôi hai con nhỏ, chị Nguyễn Thị Xuân, sinh năm 1978 sang Angola (Phi Châu) làm ăn với hy vọng cuộc sống bớt cơ cực. Không ngờ 8 tháng của chị bên xứ người là 8 tháng tủi hờn, và kết thúc bằng cái chết bi thương. Những người đồng hương cho biết, khi phát hiện bị giết, trên người chị Xuân không một mảnh vải che thân, cơ thể bị nhiều vết dao đâm, đồ đạc trong phòng bị mất sạch. Bà Thủy, mẹ chị Xuân đau đớn cho biết một sự thật đớn đau: "Ở nhà nó ký với người ta sang Angola nấu ăn, nhưng sang đó nó điện thoại về khóc bảo bị bà chủ tên Lý cùng quê Kỳ Anh ép bán dâm. Thân cô thế cô nơi đất khách, nó không chống chọi nổi, đành cắn răng bán thân trả nợ."
Cho đến sáng ngày 25/1/2010, gia đình bà Thủy nhận được một cuộc điện thoại từ Angola thông báo chị Xuân cùng một phụ nữ khác là bạn thân tên Hải đã bị cướp giết chết vào đêm hôm trước. Sau đó thi thể chị Xuân mới được đưa về Việt Nam. Sáng 27/2, đám tang người phụ nữ xấu số được cử hành tại xóm Quảng Ích, Hà Tĩnh. Để lại đứa con trai 9 tuổi và con gái 3 tuổi. Bà Thuỷ nhìn hai đứa bé sụt sùi: "Tui thương cháu đứt ruột. Cháu như không có mẹ từ lâu. Từ khi sinh ra mẹ nó đi làm thuê suốt, thời gian mẹ con gặp nhau không nhiều. Chắc hẳn giờ cháu nó cũng không còn nhớ mặt mẹ nữa. Mẹ cháu mất, giờ vợ chồng tui phải bớt ăn, cày thêm ruộng, gắng nuôi các cháu thành người". Địa phương này có người đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài nhiều nhất ở huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh.
- Những chuyện kinh hoàng ở phòng phá thai: Mới đầu năm mà các bác sĩ tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã quá tải vì người đến "giải quyết hậu quả", trong đó có những ca khiến bác sĩ thực sự kinh hoàng: Bệnh viện Phụ sản Trung ương đã giải quyết và tư vấn cho 27 trường hợp nạo phá thai, trong đó có 2 ca thai to. Bác sĩ Nguyễn Thị Hồng Minh, giám đốc Trung tâm Kế hoạch hoá gia đình, Bệnh viện Phụ sản Trung ương khá buồn khi đưa ra con số nạo phá thai đầu năm: "Chúng tôi bắt đầu làm từ thứ 2, ngày 22/2, và ngày nào cũng hơn 45 ca, tăng 1,5 so với ngày bình thường. Hơn 40 ca là chúng tôi phải hạn chế đấy, phải trả về khoảng 20 ca khác vì do phòng ốc chật hẹp, bệnh viện đang xây dựng, chỉ có 1 bàn làm thủ thuật thôi. Chúng tôi làm cật lực từ sáng đến chiều, huy động tất cả dụng cụ, kín thời gian từ sáng đến lúc đánh kẻng buổi chiều. Trong lúc những ngày bình thường chỉ dao động 20 đến 30 ca là cùng". Nhiều năm lại đây, HS, SV đi nạo phá thai luôn chiếm từ 20% đến 30% trong tổng số ca phá thai (năm 2009, tại bệnh viện Phụ sản TW, con số này là 5.000 ca phá thai dưới 3 tháng).
Nhưng kinh hoàng nhất với các bác sĩ là trường hợp phải phá thai to. Đó là việc đỡ những đứa trẻ phải sinh ra bằng gây sẩy thai nhân tạo. Nếu như hút thai dưới 3 tháng, các bác sĩ chỉ phải chứng kiến những "mảnh vỡ" chưa thành hình hài thì việc đỡ cho các ca sẩy thai này là chứng kiến những hài nhi đã hoàn thiện nhưng bé xíu và chịu một cái chết oan nghiệt. "Tôi luôn có cảm giác bồng bềnh, buốt dọc sống lưng mỗi khi đỡ cho những hài nhi xấu số này. Việc dùng thuốc làm bong thai, cắt đi nguồn dinh dưỡng giữa mẹ và con nên phần lớn các trẻ này đều đã chết trong bụng mẹ. Nhưng cũng có vài đứa trẻ được đẻ ra nhanh quá, vẫn còn thoi thóp, nhưng chỉ ra nhịp thở cuối cùng, rồi sau đó "đi" luôn. Có muốn cứu cũng không được vì bé mới chỉ nặng xấp xỉ 400gr". "Là phụ nữ, tôi thấy chạnh lòng vô cùng cho những những đứa trẻ này xấu số. Những đứa trẻ khác ra đời được nâng niu, trân trọng, yêu thương đến thế. Còn những đứa trẻ này, 20 đến 22 tuần, đầy đủ hình hài, hoàn thiện rồi, là con búp bê nhỏ rồi, nhưng phải chết. Cái chết này thực là oan nghiệt" – BS Hồng Minh tâm sự. Có thời điểm, mỗi ngày BS Minh phải đỡ 4, 5 đứa trẻ phải chết tức tưởi như thế. Và đồng nghĩa với nhiều đêm BS mất ngủ vì trong lòng nặng trĩu ưu tư. Có không ít bác sĩ phải tìm sự tĩnh tâm trong cõi phật, chăm đi lễ chùa như để lòng mình thanh thản hơn.
Thật kinh hoàng đọc được thông tin nóng hổi này trên các trang báo và người dân có thể đếm ra được lò máy giết người này còn nhiều hơn trong các lò thiêu xác của đồ tể Hitler. Con số thống kê được bệnh viện trung ương đưa ra hằng ngày, vậy như thế tính 1 năm cho mức trung bình 25 ca phá thai là giết chết 9.125 thai nhi tại một bệnh viện.
- Nguy cơ nông dân bỏ làng vì phá rừng, đào than: Hàng chục hécta ruộng lúa nước của nông dân hai thôn Thành Đại và Đại Mỹ xã Đại Hưng (Đại Lộc, Quảng Nam) đang bị nhiễm than bùn, mất mùa do khai thác than. Nông dân lo sợ những hiểm họa môi trường từ việc phá rừng lấy than sẽ tiếp tục xảy ra. Từ sau Tết đến nay, tình hình khai thác càng trở nên rầm rộ, hàng trăm hécta rừng đang bị cày xới. Các đơn vị khai thác bố trí hàng trăm công nhân cùng với máy xúc, máy ủi, nổ mìn để bạt núi mở đường, phát quang rừng để lấy than.
"Rừng này là rừng nguyên sinh, nhưng cứ đà này thì không lâu nữa sẽ không còn gì. Khu rừng này là cửa chắn cho dân làng mỗi khi có lũ về. Dân lo sợ nhất là sạt lở vào mùa mưa lũ, đất đá cuốn xuống làng thôi" - Ông Trần Văn Trung, một người dân thôn Thành Đại dẫn đường cho chúng tôi bức xúc. Hiện nay, nhiều hộ nông dân điêu đứng vì ruộng đồng ngập tràn bùn và than, lúa không trổ đòng và mất mùa trong vụ vừa qua. "Dân bây giờ không làm ruộng thì biết làm gì vì ở đây đất màu không có. Nuôi trâu, bò nhưng giờ có dám cho trâu bò ra đồng đâu vì sợ chúng uống nước độc chết mất. Cứ đà này thì dân chúng tôi phải bỏ làng đi nơi khác thôi" - Ông Phạm Trí (50 tuổi), một người dân thôn Thành Đại nói.
Ông Phan Đức Tính – Phó Chủ tịch huyện Đại Lộc, trả lời: "Chuyện các DN khai thác than là do UBND tỉnh cấp phép. Nhiều lần nhận được phản ánh của người dân, chúng tôi cũng đã đi kiểm tra thực tế. Đúng là có chuyện ruộng đồng bị ô nhiễm, phản ánh của dân là cấp bách. Nhưng chúng tôi cũng chỉ đình chỉ theo văn bản của huyện nếu như đơn vị không đảm bảo được đánh giá tác động đối với môi trường mà thôi".
Với bản tình ca muôn thuở vô trách nhiệm của nhà cầm quyền: "Nếu có những DN đang khai thác than lậu như báo chí nói thì chúng tôi sẽ lập tức kiểm tra, xử lý."
- Tôi thực sự sốc vì cô giáo dạy con tôi nói dối: Tôi có một con trai 8 tuổi học lớp 2 trường tiểu học có tiếng ở Hà Nội. Buổi tối hôm kia, khi cả nhà đang ăn cơm, tôi nói với cháu: "Nếu con được thêm 2 điểm mười trong tuần này thì cuối tuần bố sẽ cho đi công viên". Mẹ cháu liền bảo: "Cuối tuần này, con sẽ không đi công viên vì mẹ đã đăng ký cho con học lớp Kỹ năng sống". Ngẫm nghĩ một lát, cậu con của tối liền nói: "Ở trường, cô cũng dạy con một kỹ năng sống rồi bố ạ!". Hơi ngạc nghiên, tôi liền hỏi: "Kỹ năng gì vậy?". Cháu trả lời: "Cô dạy chúng con là, đôi khi nói dối cũng tốt nếu việc nói dối bảo vệ được bạn bè và mọi người".
Tôi thấy điều này cũng không quá sai nên liền nói với cháu: "Ừ, bố thấy điều này cũng tạm được, nhưng con có thể cho bố một ví dụ được không?". Cháu trả lời: Cô nói với chúng con là: "Nếu có ai hỏi các con có đi học thêm không thì các con không được giơ tay, hoặc trả lời không biết, hoặc nói là đi học ở lớp một cô giáo khác. Nếu các con nói là có đi học thêm ở lớp của cô thì cô, tất cả các bạn và bố mẹ các con sẽ bị phạt. Bố mẹ các con đã ký vào đơn tự nguyện xin đi học thêm".
Tôi sốc nặng nhưng vẫn hỏi thêm cháu: "Vì sao cô lại nói với các con như vậy?". Cháu trả lời: "Cô nói sắp tới có đoàn thanh tra đến trường, các cô giáo và các bạn lớp khác đều nói vậy!".
Các cụ đã nói: "Đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ". Tôi chưa kiểm chứng thông tin do cháu nói, nhưng tôi nghĩ chẳng tự nhiên các cháu nghĩ ra điều này. Ngạc nghiên hơn nữa là tôi không hiểu tại sao cháu lại gọi đây là Kỹ năng sống! Không hiểu, khi cô giáo dặn các cháu nói dối, cô có nói là đang dạy các cháu một Kỹ năng sống không?
- Tận mắt chứng kiến việc giao đất rừng cho người nước ngoài: Với lời hứa sẽ đền bù đất, cây, mở đường, đưa điện và tạo công ăn việc làm cho bà con thôn xóm, nhiều người dân ở xã Đông Quan (huyện Lộc Bình, Lạng Sơn) đã đồng ý giao đất giao rừng cho Công ty Innov Green (Hồng Kong – Trung Quốc, chi nhánh Lạng Sơn). Xã Đông Quan, huyện Lộc Bình là một xã miền núi nghèo, ngoài nghề trông lúa trên diện tích ruộng khô cằn thì đời sống của các hộ dân trong xã chủ yếu chỉ biết trông chờ vào diện đất đồi núi để trồng rừng, chăn thả trâu bò.
Đời sống của bà con xã Đông Quan cứ bình lặng trôi đi như cái nghèo "khó mà thay đổi được" thì bất ngờ năm 2007 Công ty Innov Green (Hồng Kông – Trung Quốc) vào thuê đất rừng với thời hạn 50 năm để trồng bạch đàn lấy gỗ công nghiệp. Khi vào xã Đông Quan, công ty có nguồn gốc nước ngoài này đã đem theo những lời hứa hẹn mở đường, đưa điện vào thôn và tạo công ăn việc làm cho bà con nên nhiều hộ dân đã tin tưởng giao đất rừng cho công ty và tiến hành trồng bạch đàn. Chị Lý Thị Thiết kể: Đầu năm 2008 người của công ty này và cả người của UBND xã Đông Quan có vào nói với gia đình chị, nếu giao đất rừng cho công ty gia đình chị sẽ được nhận bồi thường tiền đất, tiền trồng thông, ngoài ra gia đình chị còn được nhận vào làm công nhân với mức lương cao.
Tin lời công ty, chị Thiết đã giao 3,8 ha rừng trồng thông cho Công ty Innov Green và chấp nhận bất chấp mưa nắng mất hàng tháng trời đi đào hố, gánh phân lên đồi Pa Cà Nông để trồng bạch đàn cho công ty với mức lương 100 nghìn đồng/ ngày. Nhưng kể từ khi giao đất rừng, trồng bạch đàn cho công ty Inno Green xong đến nay đã hơn 5 tháng chị Thiết vẫn chưa được công ty trả tiền công chứ chưa nói gì đến tiền bồi thường từ đất rừng.
Cũng như gia đình chị Thiết, gia đình chị Bế Thị Cầu cùng thôn Song Sài đã giao 3 ha diện tích đất rừng cho Công ty Innov Green và đi trồng thuê bạch đàn cho công ty nhưng đến nay vẫn chưa nhận được tiền công. Chị Cầu bức xúc: "Giao đất cho công ty rồi chúng tôi phải đi làm thuê cho họ. Nhưng khi chúng tôi trồng cây xong thì tiền công họ cũng không trả đủ. Chúng tôi có hỏi tiền bồi thường từ đất và cây thì bất ngờ lại được xã cho biết đất không có sổ thì không được bồi thường. Cứ đà này không biết gia đình tôi phải làm gì để kiếm sống". Bà Bế Thị Chấm, thành viên hội phụ nữ thôn Nà Lâu cho biết: "Năm ngoái khi chúng tôi bắt đầu trồng thuốc lá trên diện tích đất rừng thì UBND xã và người của công ty Innov Green vào bảo dân chúng tôi nhường đất và đi làm công nhân cho công ty. Nhưng chúng tôi không đồng ý. Vì mất đất là chúng tôi không còn gì cả".
Tạm thay lời kết
Dịp đầu Xuân Canh Dần 2010 người dân VN còn nghe vang vỏng bên tai lời hay lẽ đẹp của đồng chí chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết: "Năm 2009 vừa qua, nhờ nỗ lực của toàn Đảng, toàn quân và toàn dân ta, đất nước đã từng bước vượt qua khó khăn do những tác động tiêu cực của cuộc khủng hoảng kinh tế, tài chính toàn cầu và thiên tai, dịch bệnh gây ra, tiếp tục giành được những thành tựu to lớn trên các lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, an ninh quốc phòng. Vị thế Việt Nam ngày càng được nâng cao trên trường quốc tế. Thắng lợi đó, một lần nữa, khẳng định sức mạnh của khối đại đoàn kết toàn dân tộc, khẳng định những chủ trương chính sách đúng đắn của Đảng, Nhà nước và sức mạnh nội lực của đất nước chúng ta".
Trước khi chấm dứt bài diễn văn đồng chí chủ tịch vô tư vạch ra một tương lai huy hoàng: "Năm 2010 - năm cuối thực hiện Kế hoạch 5 năm (2006 - 2010) và tiến hành Đại hội Đảng các cấp, tiến tới Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XI; cũng là năm có nhiều ngày kỷ niệm lớn: 80 năm thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam, 65 năm thành lập Nước CHXHCN Việt Nam, 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội, 120 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh, 35 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước… chúng ta phải huy động tối đa các nguồn lực và khả năng lao động, học tập, sáng tạo với hiệu quả cao nhất, thực hiện thành công các mục tiêu Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ X và Quốc hội khóa XII đã đề ra".
Thưa đồng chí chủ tịch Nguyễn Minh Triết! Quê hương và nước mắt của tầng lớp nhân dân Việt Nam sau 35 năm với nhiều kế hoạch sáng tạo cao nhất vẫn đâu hoàn đấy: khổ và nghèo quanh năm. Họ không tìm được ngõ thoát dưới sự thống trị độc tài, độc đảng của băng đảng mafia cộng sản Việt Nam.
Hà Long