Nhớ thưong mãi! Sàigòn em yêu dấu
Quá kinh hoàng, ngày khủng khiếp ra đi
Quá bất ngờ, đâu nói được lời gì
Mừng thoát nạn! Khóc hồn tình ly biệt
Sàigòn hỡi! Bây gìờ em có biết:
Những canh dài thao thức trắng đêm trường
Anh nhớ em lệ dâng đọng mi thương
Tình xưa cũ dệt dài trong tâm tưởng
Chân trời góc bể cũng hoài nhìn về một hướng
Của Sàigòn, của tình cũ thưở xưa
Quá mặn nồng còn yêu mấy cho vừa
Vùng tuổi ngọc của những ngày tháng trước
Trên khắp nẻo anh cùng em vui bước
Những con đường kỷ niệm tuổi ươm mơ
Tưởng trọn đời, nhưng ai biết, đâu ngờ
Nay xa cách, biết bao giờ gặp lại
Đời muôn ngả, anh vẫn còn nhớ mãi
Anh đã thương trong nét vẽ diễ kiều
Cánh tay ngà THỐNG NHẤT của em yêu
Đường Công Lý vàng nguy nga dinh thự
Nét quý phái đường Tự Do hội tụ
Bến Bạch Đằng vai tượng ướt nắng chiều
Quán Nhà Bè, dừa đứng đợi cô lieu
Từng hơi thở, lòng anh em ấp ủ
Từng âu yếm của những ngày tháng cũ
Anh với em, biết đến thưở nào quên
Những đêm tình, tháng hạ trải trăng thềm
Ngày ngập nắng, hôn hồng môi chin đỏ
Nồm nam thổi mát chiều hồn bỏ ngỏ
Bến Thủ Thiêm, lối mộng trải bao tình
Trắng Trưng Vương, màu áo của em xinh
Trần Hưng Đạo, bước chân dài em đứng
Em trang trí, đẹp công trường bia dựng (1)
Vườn Tao Đàn, em mái tóc hoa cài
Em thơm danh, đẹp lộng lẫy ngọc trai
Trần Quý Cáp, điểm trang em ngọc bích
Lê Văn Duyệt, mùi thơm ngon kích thích
Chùa Vĩnh Nghiêm, em nét đẹp từ bi
Thảo cầm viên, em gió lá thầm thì
Đường Đồng Khánh, em phô tài nội trợ
Quán Nguyễn Huệ, rừng hoa thơm em thở
Nhà Thờ Đức Bà, êm quý phái ngoan hiền
Khói Lăng Ông, em nét đẹp thần tiên
Đường Cường Để, em chiều sâu kiến thức
Trần Quốc Toản, em vun tài nhân lực
Sàigòn ơi! Sàigòn ơi!
Dù nói đến bao lời!
Tình em lớn, hay tình anh biển rộng
Vùng kỷ niệm thời vàng son đã sống
Những con đường muôn nẻo ngát tình em
Sống bao năm, mà anh vẫn còn them
Được trở lại vùng tình vàng ngà ngọc
Thưở thơ ấu, ngày tháng dài tuổi học
Dài mến thương, đêm ngắn gợi tình sầu
Linh hồn anh, lạc lõng biết đi đâu
Về bến cũ
Sàigòn ơi!
Sàigòn ơi!
Linh hồn không bến đậu
Trọn tình nồng yêu dấu
Trao cho em
Người Ngọc Viễn Đông hiền
Anh ngây dại! Vì nửa hồn để lại
(1)-Công trường Chiến Sĩ