Các Chứng Từ Hấp Dẫn Của Bà Gloria Polo

Chuyển ngữ từ chứng từ bằng tiếng Hòa Lan: Điền Trần

(Lúc đầu bà bị chết vì bị sét đánh, sau đó được Thiên Chúa làm cho sống lại để làm nhân chứng.)





Sự việc bắt đầu vào ngày Thứ Sáu mùng 5 Tháng 5, 1995 tại Đại học Quốc gia Bogota, Colombia, khoảng 16:30 ....''
Bà Gloria nói:

Các bạn thân mến, thực sự là một niềm vui cho tôi được chia sẻ với các bạn về những ân sủng tuyệt vời mà Chúa đã ban cho tôi. Những sự kiện mà tôi sẽ kể lại cho các bạn bây giờ là đã xảy ra khoảng một chục năm về trước trong Đại học Quốc gia Bogota (Colombia).

"Tôi là một nha sĩ, hồi đó tôi mới 30 tuổi. Tôi làm việc chung với người em họ của tôi, 23 tuổi, cũng là nha sĩ, cùng luận án như tôi.Vào một buổi chiều thứ sáu, trời mưa tầm tã, chúng tôi đi với chồng tôi tới trường đại học để lấy một số sách cần thiết.
Em họ của tôi và tôi đi với một cái dù nhỏ. Chồng tôi có một chiếc áo khoác không thấm nước và đi dọc theo bức tường của "thư viện lớn" để đỡ bị ướt; trong khi chúng tôi luôn cố gắng né tránh các vũng nước.

Khi chúng tôi đến một hàng cây nhỏ và vừa nhảy qua một vũng nước lớn thì cả hai chúng tôi đều bị sét đánh. Em họ của tôi đã bị chết liền tại chỗ. Sét đã đốt cháy các cơ quan nội tạng của em. Mặc dù em còn trẻ nhưng em sống tín thác vào Thiên Chúa và em cũng có một lòng sùng kính đặc biệt Chúa Giêsu hài Đồng. Em luôn luôn đeo một mẫu ảnh Chúa Giêsu Hài Đồng bằng thạch anh trên ngực. Theo khám nghiệm tử thi cho biết thì sét đã đánh vào thạch anh, sau đó vào trái tim , rồi xuống cơ thể và cuối cùng theo đôi chân ra ngoài. Nhìn bên ngoài, người ta không thấy có dấu vết cháy gì cả.

Còn đối với tôi thì sét đã vào cơ thể của tôi qua cánh tay và thoát ra ngoài qua bàn chân phải của tôi. Tôi đã bị đốt cháy khủng khiếp trên cơ thể của tôi, cả bên ngoài lẫn bên trong. Hầu như tất cả thịt của tôi đã bị đốt cháy , ngực của tôi đã bị lấy đi, và đặc biệt là phía ngực bên trái, đã có một lỗ lớn; không còn thịt ở phần dưới cơ thể của tôi, kể cả chân và sườn ; một phần gan đã cháy thành than, thận và phổi của tôi cũng bị cháy nhiều...
"Cơ thể tôi mà bạn nhìn thấy bây giờ là một sự tái tạo của Thiên Chúa nhân từ!"




một vòng xoắn để tránh thai. Nó được làm bằng đồng, mà đồng là chất dẫn điện tuyệt vời. Đó là lý do mà buồng trứng của tôi đã cháy thành than. Tôi đã bị ngừng tim và thật sự tôi không còn sự sống. Cơ thể tôi bị điện giật lâu nên người ta không thể đụng chạm tới tôi trong một khoảng thời gian.



HIỂN THỊ LẦN THỨ NHẤT

Trong khi cơ thể của tôi đã cháy thành than thì linh hồn của tôi cảm nghiệm được những điều tốt đẹp nhất và đặc biệt nhất. Linh hồn tôi đã được đưa tới một đường hầm với ánh sáng trắng tuyệt đẹp. Nó đã được hưởng một sự an bình, hạnh phúc mà không có từ nào có thể mô tả được, đó là một sự ngất trí phi thường.

Tôi hạnh phúc vô cùng và hầu như tôi không còn trọng lượng trong đường hầm này. Cuối cùng tôi nhìn thấy cái gì đó như mặt trời, xinh đẹp rực rỡ ánh sáng. Tôi gọi nó là "vầng trắng" để chỉ về màu sắc, nhưng thật sự không có màu sắc trần gian nào so sánh được với ánh sáng vinh quang đó. Tôi cảm nhận thấy nơi đây là nguồn gốc của tất cả tình yêu và an bình ...



Trong lúc tôi đi lên, tôi nhận ra rằng tôi đã chết. Vào lúc đó tôi nghĩ tới các con tôi và nói: "Lạy Chúa, các con của con, chúng nó sẽ nghĩ gì về con? Một người mẹ đã quá bận rộn đến nỗi không bao giờ dành thời gian cho chúng.” Giờ đây tôi thấy được cuộc sống quá khứ của tôi ra sao và điều đó làm tôi rất buồn. Tôi đã ra khỏi nhà mỗi ngày để thay đổi thế giới nhưng tôi đã không thể chăm sóc các con tôi ở nhà.

Giờ đây tôi cảm thấy sự trống rỗng đối với các con tôi,nhưng tôi lại thấy cái gì tuyệt vời: Cơ thể tôi không còn bị lệ thuộc vào thời gian và không gian nữa và đồng thời tôi có thể thấy cả kẻ sống lẫn kẻ chết. Tôi có thể ôm hôn ông bà và cha mẹ quá cố của tôi. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Tôi thấy ông nội và ông cố của tôi ở khắp nơi. Tôi cũng ôm hôn tất cả những người tôi quen biết khi còn sống, ở khắp nơi và cùng một lúc. Chỉ khi tôi ôm đứa con gái 9 tuổi của tôi thì tôi giật mình vì tôi có cảm giác ôm nó thật sự như khi còn sống trên trần thế. Không có khái niệm về thời gian và không gian ở trong này; mọi sự đều tuyệt vời, xinh đẹp vô tả.

Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã sai lầm khi tin vào thuyết luân hồi, một quan niệm sai lầm mà tôi đã trở thành một hậu vệ nhiệt thành. Thế giới quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Khi còn sống, tôi phân biệt giữa những người béo, người gầy, người nghèo khó, người xấu xí, v.v .. Tóm lại, tôi đã có tất cả các loại định kiến. Giờ đây tôi được thấy nội tâm của con người. Thật là tốt đẹp khi ta được nhìn vào thế giới bên trong của con người! Khi tôi ôm hôn họ, tôi có thể cảm nghiệm được các ý nghĩ và cảm xúc của họ.
Tôi ôm hôn họ tất cả cùng một lúc và bây giờ linh hồn của tôi đã được đi lên và tràn đầy niềm vui. Sau đó, tôi được chiêm ngưỡng một cảnh trí tuyệt vời với một hồ nước rất đẹp bao quanh bởi cây cối và bông hoa đẹp tuyệt trần. Có một mùi hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ khu vườn, đem đến cho tôi một cảm giác của tình yêu. Chúng ta không có thể nào thấy được một cảnh đẹp như thế trên trần gian này đâu. Tôi thấy cả người em họ của tôi mới bị sét đánh chết đang đi vào trong khu vườn tuyệt đẹp này.
Tôi đã biết và cảm thấy rằng tôi không được phép vào khu vườn ...



Vào lúc đó tôi nghe tiếng của chồng tôi, anh ta khóc lóc và nài xin tôi tha thiết ", Gloria! Gloria! Điều gì đã xảy ra vậy? Gloria trở lại với các con đi, Gloria. "Tôi nhìn anh và tôi thấy anh buồn khổ và khóc rất lớn ; tôi không chỉ nhìn thấy nhưng cảm thấy nữa.
Vào thời điểm này, Chúa cho tôi trở lại cơ thể của tôi. Nhưng tôi không muốn trở lại bởi vì nơi tôi đang ở chứa đầy hoan lạc, an bình và hạnh phúc.

Khi tôi từ từ xuống , nhìn vào cơ thể của tôi, thấy thân xác tôi đang nằm bất động trên cáng trong bệnh xá của Đại học Quốc gia Bogota. Tôi thấy thân xác của tôi bao quanh bởi các bác sĩ giải phẫu, đang dùng những cú sốc điện để làm hồi phục trái tim tôi. Phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi mới có thể làm cho tôi hồi sinh được.
Tôi tới gần đầu của tôi và tôi cảm thấy điều gì đó như một cú sốc mạnh đẩy tôi trở lại trong cơ thể của tôi. Và cuối cùng tôi đã trở lại cơ thể của tôi. Điều đó đã làm tôi đau đớn rất nhiều khi trở lại do các tia bắn tung tóe ra từ mọi phía.
Tôi cảm thấy ngột ngạt và như bị nhốt lại, và tôi cảm thấy nỗi đau đớn nơi thân xác bầm tím và bị đốt cháy của tôi. Sau đó tôi nghe bác sĩ nói, "Cô ấy đã tỉnh lại!"
Họ rất vui mừng, nhưng nỗi đau đớn của tôi vẫn còn ác liệt.

Nhưng chấn thương đau đớn nhất là sự ảo mộng của tôi. Tôi là một phụ nữ thế tục, một nhà quản trị, một trí thức, một sinh viên, tôn thờ vẻ đẹp cơ thể, vẻ đẹp bên ngoài và thời trang. Tôi tập luyện bốn giờ một ngày để cho có một cơ thể mành mai, lo trị liệu, kiêng ăn uống, v.v ...

Đó là cuộc sống của tôi và hầu như tôi thường bị lệ thuộc vào sự tôn thờ vẻ đẹp của cơ thể. Tôi tự nhủ rằng: "Nếu tôi có bộ ngực đẹp thì tôi sẽ khoe chúng. Tại sao tôi phải giấu đi? " với đôi chân của tôi cũng thế vì tôi đã biết chắc chắn là tôi có đôi chân và bộ ngực đẹp?.Sự yêu chuộng cơ thể của tôi là trung tâm của sự tồn tại của tôi.

Nhưng bây giờ, tôi không còn cơ thể, không còn ngực, không còn gì ngoài những lỗ hổng khủng khiếp. Ngực bên trái của tôi gần như hoàn toàn biến mất. Nhưng điều tồi tệ nhất là đôi chân của tôi chỉ còn lại vết thương mở, không có thịt, hoàn toàn bị cháy đen thui.
Tôi đã được đưa tới bệnh viện nơi phòng cấp cứu để người ta bắt đầu làm sạch sẽ và rửa các vết thương.


HIỂN THỊ LẦN THỨ HAI

Khi tôi được gây mê thì linh hồn của tôi đã trở lại cơ thể của tôi và tôi thấy những gì các bác sĩ giải phẫu đã làm cho cơ thể của tôi. Tôi đặc biệt quan tâm đến đôi chân của tôi.
Đột nhiên tôi nhớ lại một thời điểm rất khủng khiếp: đó là cả quãng đời quá khứ của tôi là một người Công Giáo ‘’khô khan”. Mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa chỉ được giới hạn vào lễ Chúa nhật, không quá 25 phút. Trường hợp bài giảng có ngắn đi nữa cũng làm tôi bực bội, chịu không nổi, phải bỏ ra ngoài. Đó là mối quan hệ của tôi với Thiên Chúa. Tôi thiếu đức tin và do đó tôi thiếu sự bảo vệ của lời cầu nguyện.

Trong thời gian tôi học ngành nha khoa, có một lần tôi được nghe một linh mục đã tuyên bố và xác nhận rằng địa ngục và ma quỷ không hiện hữu. Sự lo sợ của tôi về ma quỷ là lý do duy nhất khiến tôi tiếp tục đi đến nhà thờ. Khi tôi nghe vị linh mục tuyên bố như vậy khiến tôi không còn băn khoăn, lo sợ gì nữa. Nếu đó là sự thật, thì tất cả chúng ta đều được lên thiên đàng, bất luận ta sống như thế nào. Và từ đó tôi bắt đầu hoàn toàn xa lánh Chúa. Tôi bắt đầu phát ngôn bừa bãi vì không sợ tội nữa. Tôi nói với mọi người rằng ma quỷ đã không hiện hữu và đó là một khám phá của các linh mục để mọi người tự do hành động ... Khi tôi đi ra ngoài với bạn học của tôi, tôi phủ nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa và tuyên bố rằng con người là sản phẩm của quá trình tiến hóa.

Nhưng bây giờ tôi đang ở trong phòng giải phẫu, tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. Sau đó, tôi thấy trên các bức tường của phòng giải phẫu có nhiều người xuất hiện. Thoạt đầu nhìn họ thấy có vẻ bình thường, nhưng thật sự họ đang hận thù, vô cảm và với khuôn mặt đáng sợ. Nhờ một cái nhìn sâu sắc đã đến với tôi vào lúc đó nên tôi nhận ra rằng tôi cũng thuộc về họ bởi vì tội lỗi có cái giá của nó: Vì tôi mà họ đã bị cám dỗ phạm tội. Sự xấu hổ lớn nhất là nói dối, tuyên bố rằng ma quỷ không hiện hữu và làm cho mọi người tin rằng không có ma quỷ.

Đó chính là chiến lược của Sa-tan, mọi người tin rằng nó không hiện hữu để con người tự do làm điều xấu. Tôi thấy ma quỷ đến bên tôi và vây xung quanh tôi để chuẩn bị bắt tôi đi. Hãy tưởng tượng lúc đó tôi khiếp sợ thế nào! ...
Trí thông minh và kiến thức của tôi không có thể giúp tôi điều gì cả vào lúc này.

Tôi muốn cơ thể của tôi trở lại bình thường nhưng tôi luôn luôn bị cản lại bởi vì cơ thể tôi không cho phép tôi nữa. Vì vậy, tôi chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật, hy vọng tôi có thể núp ở một góc nào đó của bệnh viện nhưng cuối cùng tôi đã lọt vào cõi hư vô. Tôi đã được đưa xuống một hệ thống đường hầm. Ban đầu có ánh sáng từ đèn giống hình dạng của tổ ong. Nó giống như một đầm lầy và lúc nhúc đầy người. Họ trông có vẻ rừng rú, đang khóc lóc khủng khiếp và nghiến răng ... Chẳng bao lâu tôi cũng thấy mình trong một hệ thống đường hầm, rồi ánh sáng biến mất để lại một bóng tối đáng sợ. Nơi đen tối nhất trên trái đất chỉ có thể bằng ánh sáng buổi chiều ở trong đó. Ở đó chỉ toàn là sự đau đớn khủng khiếp, kinh dị, xấu hổ, và ... có một mùi hôi thối ghê tởm. Nghĩ tới cũng đủ rùng mình ...



Cuối cùng tôi đã đi qua đường hầm này và tôi đã tuyệt vọng. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi có một ý chí sắt đá, không có gì có thể lay chuyển được tôi, nhưng sự can đảm trần thế không giúp tôi được điều gì cả. Tôi muốn trở lại nhưng tôi lại bắt đầu bị rơi mỗi lúc một sâu hơn. Tới một lúc tôi nhìn thấy cái đáy mở ra như một cái miệng thú khổng lồ, mở ra thấy một khoảng trống rất lớn, một vực thẳm đen tối không thể tưởng tượng được.

Điều đáng sợ nhất của vực thẳm này là tôi đã không còn cảm nhận được tí gì của tình yêu Thiên Chúa, không còn một tia hy vọng gì nữa. Như có một lực kéo tôi xuống mà tôi không có thể chống lại được; tôi la hét khủng khiếp. Chân của tôi bị nắm lấy và bị kéo xuống ; tôi cố gắng hết sức chống cự lại nhưng không được.Tôi biết nếu tôi bị kéo vào trong đó thì sẽ không có thể quay trở lại, tâm hồn tôi sẽ chết ở đó. Đó là một thời điểm cực kỳ đau đớn và khủng khiếp.

Chủ nghĩa vô thần của tôi biến mất khỏi tôi và tôi bắt đầu xin các linh hồn trong Luyện ngục giúp đỡ tôi: "Xin các linh hồn trong Luyện Ngục làm ơn cứu tôi ra khỏi nơi đây!" Trong lúc tôi kêu cứu như vậy thì tôi cảm thấy một khoảnh khắc đau đớn dữ dội bởi nhận thức rằng có hàng ngàn, và hàng ngàn người rơi xuống vực thẳm đó, đặc biệt là giới trẻ!



Trong khi đau đớn tôi lại nghe người ta nghiến răng và la hét; những tiếng gầm thét đó thấm nhập vào tâm can tôi. Nhưng ở đây, sự đau khổ lớn nhất là sự vắng mặt của Thiên Chúa. Người ta không còn có thể cảm thấy một tí gì tình yêu của Thiên Chúa ở đây nữa.
Tôi đã mất nhiều năm để tập kiềm chế những giọt nước mắt của tôi trước những giây phút đau khổ không thể diễn tả được của người ta. Tôi hiểu rằng con người ta trong một giây phút tuyệt vọng kinh khủng,có thể đi tới chỗ tự tử. Trời ơi!có rất nhiều người nghèo khổ, chủ yếu là người trẻ tuổi, rất nhiều người đang khóc lóc, đau khổ khủng khiếp. Nếu họ đã biết những gì đang chờ đợi họ sau khi tự tử thì họ sẽ sẵn sàng chịu mọi hình phạt trong một nhà tù ở trần thế. ...

Hơn nữa, họ phải đương đầu với đau khổ, lương tâm cắn rứt, mặc cảm tội lỗi và xấu hổ với gia đình họ. Cuộc đối đầu này đem tới cho các linh hồn tự tử một cực hình ghê gớm ; nhưng đối với ma quỷ đó là một niềm vui vì nó làm cho đau đớn hơn về tinh thần do sự đau buồn của tang quyến, và đặc biệt là mức độ trách nhiệm đối với Thiên Chúa. Những linh hồn này sẽ được giúp đỡ khi các gia đình họ bắt đầu sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, bằng việc thực hiện công việc bác ái, đến thăm người bệnh, và đặc biệt là xin Lễ cho người đã qua đời. Những linh hồn trong Luyện Ngục không còn có thể làm gì cho mình được nữa. Hoàn toàn không còn làm được gì cho mình nữa. Nhưng Thiên Chúa có thể làm giảm bớt đau khổ của họ và rút ngắn thời gian trong luyện ngục nhờ Thánh Lễ. Cho nên chúng ta phải giúp đỡ họ.

Vì vậy, tôi nhận ra rằng tôi không có thể mong đợi sự giúp đỡ của những linh hồn, và tôi bắt đầu hét lên: "Tôi đã sống gần như một vị thánh, tôi chưa bao giờ ăn cắp, chưa giết một ai, tôi đã giúp đỡ cho người nghèo, tôi đã chữa răng miễn phí cho người nghèo; Tôi đang làm gì ở đây? Chúa nhật nào tôi cũng đi Lễ ... Cả đời tôi chỉ bỏ Lễ Chúa nhật độ năm lần. vậy tại sao tôi ở đây? Tôi là người Công Giáo, tôi cầu xin bạn đưa tôi ra khỏi đây! ! "Ai đó đã lầm lẫn! ! Xin vui lòng, đưa tôi ra khỏi đây. Tôi xứng đáng đi thẳng lên thiên đàng cơ mà ." Sự đau khổ khiến tôi bắt đầu khóc:" Ai đã phạm sai lầm như vậy được? "
Trong khi tôi hét to lên rằng tôi là người Công giáo thì tôi thấy một tia sáng mờ nhạt và đảm bảo rằng tại nơi đó tia sáng nhỏ là món quà lớn nhất mà bạn có thể nhận được. Tôi thấy bóng một người đứng trên bậc ở bờ vực thẳm, và tôi nhận ra đó là cha tôi (người đã chết năm năm về trước).

Gần đó, ở bậc trên, tôi nhận ra mẹ tôi, đang ở tư thế cầu nguyện, khuôn mặt mẹ tôi rạng ngời trong ánh sáng chan hòa. Tôi bắt đầu khóc và la lên: "Ba ơi, Mẹ ơi, xin làm ơn đưa con ra khỏi nơi khổ ải này. Xin cứu con ra khỏi nơi đây! "Họ cảm thấy rất đau khổ khi nhìn thấy tôi ở đây. Cha tôi bắt đầu khóc và nắm tay mình run rẩy với nỗi đau buồn khôn tả trước điều mình nhìn thấy, cha tôi la lên:"Con gái tôi, con gái tôi ...! "Mẹ tôi bắt đầu cầu nguyện nhưng tôi cảm thấy rằng mẹ tôi không thể cứu tôi ra khỏi đây. Tôi đã thật tuyệt vọng .

Tôi cũng hiểu rằng họ ở đây là để trình bày cho Chúa về bổn phận của họ đối với con cái mà họ đã làm đối với tôi và cách họ đã thực hiện thánh ý Chúa và cho tôi biết những ân sủng mà Chúa đã trao ban cho tôi để giúp tôi nên trọn lành. Bổn phận của họ là để bảo vệ tôi chống lại sự xảo quyệt của ma quỷ. Cha mẹ là người giúp con cái phát huy những tài năng mà Thiên Chúa đã ủy thác cho..


MƯỜI ĐIỀU RĂN

Khi tôi kêu gọi sự giúp đỡ của cha mẹ tôi lần thứ hai thì tôi nghe thấy một tiếng nói rất dịu dàng , một giọng nói rất ngọt ngào; khi nào bạn nghe thấy tiếng đó thì cả tâm hồn của bạn được tràn ngập tình yêu thương và sự bình an. Giọng ngọt ngào đó nói: "Rất tốt, nếu con là người Công Giáo thì con hãy đọc choTa nghe mười điều răn của Đức Chúa Trời." Tôi thật là xấu hổ! Tôi biết là có mười điều răn nhưng tôi không thuộc, Mẹ tôi luôn nói với tôi về điều răn thứ nhất về tình yêu Chúa. Cuối cùng, tôi nghĩ tới những sở thích của mẹ để xem tôi có thể nhớ lại được chút nào không. Lúc trước tôi thường hay giải quyết mọi vấn đề một cách dễ dàng trong mọi tình huống một cách hoàn hảo, và tôi luôn luôn có thể thoát ra khỏi ngõ bí mà không ai biết, nhưng bây giờ thì...


Điều răn thứ nhất: "Con hãy yêu mến Thiên Chúa duy nhất.
Và yêu người thân cận như chính mình ".



Dưới đây thì hoàn toàn khác. Vì vậy, tôi đã cố gắng mở miệng nói: "Việc đầu tiên là con phải yêu mếnThiên Chúa trên hết mọi sự và tha nhân như chính mình", "Rất tốt" và tiếng đó lại hỏi tôi: "Con có yêu mến Thiên Chúa chưa? " Tôi trả lời, "Dạ có, dạ có,dạ , có ... "Và tiếng đó lại nói với tôi:"Chưa đâu!,coi này; "Khi tôi nghe giọng đó nói"chưa đâu" thì tự nhiên tôi lại cảm thấy nỗi đau đớn của sấm sét đã đánh vào cơ thể của tôi và tôi nhận ra tôi đã hoàn toàn bị lộ.. Giọng nói trả lời: "Chưa đâu ! Con chưa yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự và con chưa yêu người thân cận của con bằng con đâu. Con đã tự tạo ra một vị thần cho phù hợp với cuộc sống riêng của con, chỉ khi con thực sự cần đến thì con mới quỳ trước Ngài; khi con còn nghèo túng, ngay cả khi gia đình của con còn khó khăn, khi con muốn trở thành một nha sĩ! Lúc đó con mới cầu nguyện mỗi ngày, và con quỳ hàng giờ để cầu xin Thiên Chúa! Con cầu xin Chúa cho con thoát khỏi sự đói nghèo và giúp con được trở thành một nha sĩ hay một nhân vật nào đó! Khi con cần tiền, con liền đọc kinh Mân Côi, "Lạy Chúa, xin gửi cho con một ít tiền". Đó là mối quan hệ của con với Thiên Chúa. "Thật vậy, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã coi Thiên Chúa như một cái máy rút tiền, nơi nào mà tôi đọc kinh Mân Côi thì nơi đó phải có tiền cho tôi. Chẳng bao lâu Chúa đã cho tôi một nghề và chẳng mấy chốc được danh tiếng. Tôi bắt đầu kiếm được đủ tiền và tôi cảm thấy Thiên Chúa không cần thiết nữa đối với tôi. Tôi càng tin tưởng vào bản thân mình thì tôi càng bị mất tình yêu đối với Chúa. Biết ơn ư? Không bao giờ! Thậm chí tôi còn không thèm nhắm mắt để nói: "Cám ơn Chúa vì mọi ơn lành Chúa đã ban cho con hôm nay, cảm ơn Chúa đã ban sức khỏe cho con, cho cuộc sống của các con của con và cho con có được một mái nhà để ở. Lạy Chúa xin thương đến những người không có nhà, không có đủ thực phẩm. " Tôi đã không làm điều đó! Tôi đã rất vô ơn! Hơn nữa, tôi lại đặt Chúa quá thấp , tôi tin vào hạnh phúc nơi sao Thủy và sao Kim còn hơn nơi Chúa!

Tôi bị phân tâm bởi chiêm tinh học, điều đó đã khiến tôi tin rằng các ngôi sao sẽ hướng dẫn cuộc sống của tôi và tất cả các học thuyết của thế gian. Tôi bắt đầu tin rằng tôi sẽ chết và mọi thứ sẽ bắt đầu lại. Tôi quên mất sự nhân lành của Thiên Chúa và chính vì tôi mà Chúa đã phải đổ máu.

Giọng nói hỏi tôi về Mười Điều Răn đã cho tôi biết là tôi đã có vài lần nói tôi thương Chúa, nhưng thật tình tôi đã tôn thờ Sa-tan. Một ngày kia,có một phụ nữ đến văn phòng nha khoa của tôi và cho tôi" lá bùa may mắn ". Tôi nói với bà ấy là"Tôi không tin nhưng cứ để nó lại đây cho chắc ăn”. Tôi đã đặt một móng ngựa và một cây xương rồng để tránh những ám khí trong một góc nhà mà không có bệnh nhân nào lui tới,

Thật là một sự xấu hổ! Nó đã làm cho cuộc đời tôi xa lánh Mười Điều Răn. Nó đã cho tôi thấy hành vi của tôi đối với người bên cạnh tôi như thế nào. Nó đã cho tôi thấy tôi thương Chúa như thế nào, thật sự thì tôi đã xa Chúa.Trước khi tôi trở thành một người vô thần, tôi đã nói: 'Chúa ơi, con thương Chúa! " Nhưng với cùng miệng lưỡi mà tôi đã ca ngợi Thiên Chúa, tôi lại chỉ trích Thiên Chúa trước mặt người đời!.

Tôi đã chỉ trích bất kỳ ai,còn tôi lại chỉ ngón tay vào tôi và nói:’’ Tôi là Gloria thánh thiện ".Chúa cho tôi biết là tôi đã nói tôi thương Chúa, nhưng thật sự tôi đã ghen tị và vô ơn. Tôi chưa bao giờ tỏ tình thương và biết ơn đối với cha mẹ tôi về những gì họ đã làm cho tôi, những hy sinh mà họ đã chịu đựng để giáo dục và để cho tôi đi học đại học. Khi tôi tốt nghiệp, tôi xem cha mẹ tôi thấp kém hơn tôi nhiều, ngoài ra tôi còn cảm thấy xấu hổ cho mẹ vì sự kém cỏi và nghèo nàn của mẹ.

Còn thái độ làm vợ của tôi như thế nào! Tôi cằn nhằn với chồng tôi cả ngày. Mỗi khi chồng tôi nói :’’ Chào em, buổi sáng đẹp’’ ;tôi lại trả lời:’’ Tại sao chào một buổi sáng đẹp, bên ngoài trời đang mưa mà."

Tôi cũng hay giận dữ với các con của tôi. Tôi chưa bao giờ thể hiện lòng thương xót những người đồng bào của tôi. Và Chúa nói với tôi: "Con chưa bao giờ thể hiện lòng thương đối với những người bệnh. Con chưa bao giờ thăm viếng, an ủi sự cô đơn của họ. Con không tỏ lòng thương xót các trẻ em mồ côi, và với rất nhiều trẻ em bất hạnh ".
Tôi có một trái tim bằng đá. Ngày kiểm tra về mười điều răn, tôi đã thậm chí không thuộc được một nửa.

Thật là bối rối kinh khủng. Tôi sống trong tình trạng hỗn độn thật. Và thậm chí tôi còn nói: "Người ta không thể nói rằng tôi đã giết ai đó." Ví dụ, đôi khi tôi đi mua đồ cho người nghèo, đó không phải vì tình yêu thương họ nhưng vì sĩ diện của tôi và vì những niềm vui mà tôi được cảm kích khi thực hiện điều đó. Ví dụ khi tôi nói với họ,: "Bạn có thể có những cái này nếu bạn thay tôi đi tham dự các buổi họp của phụ huynh và giáo viên bởi vì tôi không có thời gian." Và vì thế tôi đã cho tất cả mọi thứ để có thể thao tác dễ dàng. Hơn nữa, tôi thấy rất tốt đẹp khi có nhiều người đứng phía sau tôi và nói tốt về tôi, vì tôi là Thánh mà. Tôi xây dựng cho bộ mặt của tôi.

Giọng nói đó còn cho biết: "Nếu con đã có một vị thần, vị thần này hẳn sẽ là ThầnTài! Con đang đánh giá mọi thứ bằng tiền! Nếu đi với Thần Tài, con sẽ bị rơi vào vực thẳm và bị xa lìa Thiên Chúa thật. " Chúng tôi đã thực sự được giàu sang, nhưng cuối cùng chúng tôi đã vỡ nợ, và bị chôn vùi dưới nợ nần.


Điều răn thứ hai: "Đừng thề dối, đừng nguyền rủa, hay nhạo báng."

Khi Chúa nói với tôi về điều răn thứ hai thì tôi cảm thấy thật đáng buồn vì hồi niên thiếu tôi đã nhanh chóng hiểu rằng nói dối là một phương tiện tuyệt vời để tránh những hình phạt của mẹ tôi. Vì vậy, tôi đã bắt đầu bắt tay với ‘’tổ sư của sự dối trá’’ là Satan và tôi đã trở thành một kẻ nói dối thực sự.

Tội lỗi của tôi đã tăng dần với sự phát triển của sự dối trá của tôi. Tôi thấy mẹ tôi đã tôn kính Thiên Chúa và tên cực trọng của Ngài như thế nào. Vì vậy, tôi thấy đó như một vũ khí hoàn hảo để tôi sử dụng mà xúc phạm tới Chúa. Tôi nói với mẹ tôi :, "Thưa Mẹ, con xin thề nhân danh Chúa nhân lành…..." và như vậy tôi đã không bị trừng phạt. Hãy tưởng tượng rằng tôi đã dám dùng Tên cực trọng của Thiên Chúa mà làm chứng cho lời dối trá của tôi, những trò đùa của tôi, những vụ bê bối của tôi vì tôi quá nhiều tội lỗi ...

Anh chị em thân mến, lời nói không phải là không có hậu quả, bởi vì, như mẹ tôi đã không tin rằng tôi đã có thói quen cứng đầu và tôi nói: "Mẹ ơi, nếu con nói dối, con có thể bị sét đánh tại chỗ liền." Tất cả các lời ấy đều biến mất với thời gian nhưng sấm sét đã không quên tôi, nó đã đánh vào tôi thực sự và thiêu rụi phân nửa thân xác tôi. Nhờ vào Lòng Thương Xót vô cùng của Chúa mà tôi còn ở đây.
Điều đó cho tôi thấy tôi được gọi là người Công Giáo, thật sự chỉ để lạm dụng tên của Thiên Chúa.


Điều răn thứ ba: "Thánh hóa ngày của Chúa."

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy tất cả những sinh vật đáng sợ xung quanh tôi đều quỳ lạy
trước sự hiện diện của Thiên Chúa. Tôi đã nhìn thấy Đức Trinh Nữ Maria ở dưới chân Chúa và Mẹ đang cầu nguyện cho tôi với một sự sốt sắng đặc biệt. Còn tôi, một kẻ tội lỗi, xấu xa , đang mặt đối mặt với Chúa. Tôi đã quyết liệt từ chối Thiên Chúa và xúc phạm tới Ngài. Tôn trọng ngày của Chúa ư? Tôi sợ và tôi cảm thấy một nỗi đau đớn khủng khiếp.

Tiếng đó nói với tôi là tôi đã dành bốn hay năm tiếng đồng hồ mỗi ngày cho cơ thể của tôi nhưng dành cho Chúa mười phút mỗi ngày để tạ ơn và cầu nguyện cũng không có. Nếu tôi muốn đọc một chục kinh cho lẹ thì tôi tự nhủ: "Tôi có thể làm trong thời gian quảng cáo trong lúc xem truyền hình."

Chúa cho tôi thấy sự vô ơn bội nghĩa của tôi đối với Chúa.
Nếu tôi không muốn đi tham dự Thánh Lễ thì tôi nói với mẹ tôi: "Thiên Chúa ở khắp mọi nơi. Tại sao tôi phải đi tới nhà thờ? "... Tôi nghĩ đó là một lý do chính đáng.

Tiếng nói đó cũng nhắc nhở tôi rằng Thiên Chúa đã chăm sóc tôi ngày đêm, còn tôi thì không có một lời cảm tạ Chúa, kể cả ngày chủ nhật, bởi vì tôi lười biếng. Đối với cơ thể của tôi thì ngược lại, tôi đã chăm sóc nó rất kỹ càng, tôi là nô lệ cùa nó, và tôi hoàn toàn quên rằng tôi có một linh hồn mà tôi phải chăm sóc bằng lời cầu nguyện. Nhưng tôi không bao giờ nuôi dưỡng linh hồn bằng lời của Thiên Chúa bởi vì tôi cho rằng những người đọc Lời Chúa là kẻ điên.

Bí Tích đã không để dành cho tôi. Tôi không đi xưng tội, vì theo tôi , chuyện đó để dành cho phụ nữ đã lớn tuổi và tồi tệ hơn tôi nhiều. Ma quỷ ngăn cản tôi đi xưng tội để linh hồn tôi khỏi được sạch và không được tha thứ. Mỗi lần tôi phạm tội thì linh hồn tôi bớt đi sự trong trắng.

Sa-tan đã đánh dấu mỗi tội lỗi trong tâm hồn trắng trong của tôi bằng một điểm đen. Chỉ vào dịp rước Lễ lần đầu là tôi đã xưng tội tốt. Kể từ đó tôi không bao giờ còn rước Chúa một cách xứng đáng nữa.

Thái độ xa lìa Chúa khiến tôi nói: "Thật là vô lý, tai sao lại gọi là bí tích Thánh Thể? Hãy tưởng tượng xem làm sao mà Thiên Chúa có thể ở trong một miếng bánh nhỏ hay ở trong chén Thánh ?" Điều đó đủ làm tôi xa Chúa.

Tôi không bao giờ tin có linh hồn, và tệ hại hơn nữa là tôi đã thường chỉ trích các linh mục. Bạn thấy bao nhiêu nỗi đau khổ của tôi khi phải đối đầu như vậy.

Kể từ thời thơ ấu, tôi đã nghe thấy trong gia đình tôi, bắt đầu từ cha tôi, luôn chỉ trích các linh mục. Người ta nói rằng họ đã lăng nhăng với người có nhiều tiền hơn chúng tôi. Và chúng tôi,hồi còn nhỏ cũng lập lại như vậy. Và Chúa nói:

"Các con là ai mà dám xét đoán người Ta đã xức dầu?" "Cộng đoàn phải cầu nguyện cho sức khỏe của một linh mục. Giáo dân phải yêu thương và hỗ trợ các linh mục. Nếu một linh mục sa ngã phạm tội,thì cộng đoàn phải chịu trách nhiệm, chứ không phải là vị linh mục."

Và Chúa đã cho tôi thấy bao nhiêu thiệt hại do tôi gây ra vì một ngày kia tôi rêu rao về một linh mục đồng tính luyến ái. Thật là xấu hổ! Nên bây giờ tôi yêu cầu đừng chỉ trích nữa nhưng: HÃY CẦU NGUYỆN!! !


Điều răn thứ tư: " Thảo kính cha mẹ."

Như tôi đã nói, Chúa đã cho tôi thấy sự vô ơn của tôi đối với cha mẹ tôi. Tôi đã than phiền rằng họ không cho tôi nhiều thứ, những thứ mà bạn bè của tôi có. Tôi đã vô ơn đối với họ về tất cả những gì mà họ đã làm cho tôi và tôi không nhận mẹ tôi vì mẹ tôi không có trình độ bằng tôi. Chúa đã chỉ cho tôi bao nhiêu lý do để tôi giữ điều răn thứ tư này. Thật sự tôi đã trả tiền bác sĩ và tiền thuốc men cho cha mẹ tôi khi cha mẹ tôi bị bệnh nhưng đó không phải vì tình thương cha mẹ nhưng do sự kiêu hãnh vì tôi có tiền và cũng để cho cha mẹ đừng trách là tôi bóc lột họ.

Tiền bạc là thần tượng của tôi. Tiền bạc khiến tôi kiêu ngạo và khinh thường cha mẹ tôi.
Nó làm tôi lo sợ chính mình vì bị coi như một người phụ nữ không tin có Chúa và cho tôi xem tôi đã phá hủy mọi thứ xung quanh tôi thế nào mà cũng vẫn còn nghĩ mình là một vị thánh.

Tôi cũng đã thấy cha tôi khóc như thế nào vì ông là một người cha tốt, ông đã dạy tôi làm việc chăm chỉ, có óc kinh doanh và có trách nhiệm - bởi vì chỉ có những người làm việc mới có thể tiến bộ được- nhưng ông quên một chi tiết quan trọng: đó là tôi có một linh hồn và ông có bổn phận phải truyền đạo cho tôi qua sự sống đạo của ông. Ví dụ, những gương xấu của cha tôi đã bắt đầu làm tôi ngả theo. Ông hút thuốc, ông uống rượu và chạy theo các phụ nữ. Mẹ tôi cầm nước mắt mỗi khi cha tôi nói về một người phụ nữ khác. Tôi bắt đầu giận dữ và oán giận. Sự oán giận đã dẫn tôi đến "cái chết tinh thần"., Khi chứng kiến ông ta làm nhục mẹ tôi trước mặt mọi người, điều đó làm tôi phẫn nộ vô cùng.

Tôi không hiểu nổi mẹ nên tôi đã chống đối. Tôi nói với mẹ tôi: "Con sẽ không bao giờ làm như mẹ bởi vì nếu làm như vậy thì phụ nữ bị coi như là mất phẩm giá, không có lòng tự trọng, không có niềm tự hào khi để cho đàn ông ăn hiếp như vậy." Tôi nói với cha tôi: "Nếu con lớn lên,con sẽ không bao giờ cho phép cha làm điều này.Con sẽ không bao giờ cho phép một người đàn ông nhục mạ con như cha nhục mạ mẹ con vậy. Nếu một người đàn ông không chung thủy với con, con sẽ trả thù. " Cha tôi túm chặt lấy tôi và hỏi:" Con sẽ làm gì? "Cha tôi rất là ngang tàng và tôi nói với ông rằng nếu tôi kết hôn, mà chồng tôi không chung thủy, thậm chí nếu có siết tôi cho tới chết, tôi cũng sẽ trả thù để cho những người đàn ông hiểu rằng một người phụ nữ đau khổ thế nào khi chồng của mình không chung thủy.

Một bữa kia tôi đề nghị với mẹ tôi là bỏ ba tôi mà đi: "Mẹ không cần phải tiếp tục sống với một người chồng như cha nữa. Mẹ hãy sống cho chính mình đi, hãy để cho cha cảm thấy rằng mẹ cũng có giá trị. Bạn có thể tưởng tượng được rằng tôi muốn cha mẹ tôi ly dị không. Nhưng mẹ tôi nói: "Không được đâu con à; mẹ có gặp khó khăn nhưng mẹ hy sinh bản thân mình vì mẹ có bảy người con và cuối cùng để cho cha của con thấy rằng ông là một người cha tốt, mẹ sẽ không thể ly hôn với cha của con được.
Những tệ nạn mà cha của con đã tự hào, thậm chí cha của con cũng không biết đó là tệ nạn hay điều tốt. Hơn nữa,nếu mẹ ra đi thì ai sẽ là người cầu nguyện cho sức khỏe của cha con? Mẹ là người duy nhất có thể chịu đựng được những phiền muộn và khổ đau mà cha con đã gây ra cho mẹ. Mẹ hiệp thông với những đau khổ của Chúa Kitô trên Thánh Giá. Mỗi ngày mẹ nói với Chúa: " Lạy Chúa, sự đau khổ mà con chịu không là gì cả khi so sánh với sự đau khổ của Chúa trên thập giá. Con xin Chúa cứu giúp chồng và các con của con.’’

Tôi không thể hiểu được. Tôi đã chống lại và bắt đầu công việc bảo vệ phụ nữ trong xã hội. Tôi đã tranh đấu để người ta được phá thai, ly hôn, sống chung thử và chết êm dịu. Tôi thúc đẩy người ta trả thù. "Ai làm hại tôi thì người đó sẽ phải đền bù."
Cá nhân tôi chưa bao giờ phản bội nhưng những lời khuyên ​​của tôi đã làm hại nhiều người.


Điều răn thứ năm: " Chớ giết người, chớ cám dỗ người ta phạm tội."

Chúa đã cho tôi thấy những vụ giết người khủng khiếp mà chính tôi đã tham gia; tội phạm ghê tởm nhất trước mặt Chúa là: phá thai. Sức mạnh mà tôi đã đạt được nhờ sự dồi dào về tài chính của tôi là do tôi đã sử dụng nó để trả tiền cho nhiều phụ nữ phá thai. Tôi tuyên bố rằng một người phụ nữ có quyền lựa chọn khi muốn có thai hay không.
Bây giờ tôi có thể xem trong " Cuốn sách đời mình " và tôi cảm thấy hối hận và xấu hổ vô cùng ,vì tôi đã xúi giục một cô gái 14 tuổi bỏ đứa con của mình đi.

Một số cô gái, trong đó có ba cháu gái của tôi và vị hôn thê của cháu trai tôi cam kết sẽ phá thai. Tôi kêu chúng nó và em gái của tôi lại nhà tôi. Tôi có tiền nên tôi có thể mời chúng nó lại để nói về thời trang, cách làm dáng và làm thế nào để có thể phô trương cơ thể quyến rũ như tôi đã làm. Đối với những trẻ vị thành niên, sau này có thể phạm những tội khủng khiếp như phá thai thì tôi nói với họ rằng ‘’đừng có ngây thơ’’ mà nghe theo lời của mẹ , như sự trinh tiết hay khiết tịnh gì đó đều đã "lỗi thời" ; những điều đó được rút ra từ Kinh Thánh đã 2.000 năm rồi và vì các linh mục không chịu thích nghi với xã hội hiện tại. Những bà mẹ chỉ nói lại những gì Đức Giáo Hoàng nói,mà Đức giáo hoàng thì đã lỗi thời rồi.

Tôi đã gieo vào đầu các cô gái những tư tưởng độc hại là hãy"tận hưởng" và "kế hoạch"cho cơ thể của mình. Tôi dạy họ 'phương pháp' tổ chức lại cuộc sống của họ để trở thành một "người phụ nữ hoàn hảo". Cô gái 14 tuổi là bạn của cháu gái tôi mà tôi đã nói tới, một hôm cô đến phòng nha sĩ của tôi, cô ta khóc và nói: " Cô Gloria, tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà tôi đã mang thai" Tôi thẳng thừng hỏi cô ấy rằng người ta không dạy em "kế hoạch"à ? Cô ta trả lời: "Có chứ, nhưng nó không hiệu nghiệm."

Chúa đã gửi tới cho tôi cô bé này là để tôi giúp cô ta chứ không phải để xúi cô ta đi phá thai. Phá thai như là một chuỗi nặng nề, nó đè nặng và kéo lê trong suốt cuộc đời, nó là một nỗi đau không bao giờ kết thúc, nó là sự trống rỗng còn lại sau khi phạm một vụ giết người. Đó là một điều tồi tệ nhất vì nó đả xảy ra cho một đứa trẻ vô tội.
Nhưng bạn có biết điều gì tai hại nhất đối với cô gái này không? Đó là thay vì nói chuyện với cô về Chúa, tôi đã cho cô tiền để phá thai ở một nơi thật bảo đảm để sau này cô ta không bị ảnh hưởng tai hại cho sức khỏe. Và tôi đã tài trợ nhiều vụ phá thai bằng cách này.

Mỗi lần máu một em bé đổ ra, được coi như một của lễ dâng hiến cho Sa-tan. Sự dâng hiến như vậy làm phiền lòng Chúa rất nhiều và làm Chúa ghê tởm.
Tôi thấy trong " Cuốn Sách đời mình," miêu tả linh hồn của chúng ta được hình thành như thế nào.



Khi tinh trùng vào được trong trứng thì tức khắc phát ra một tia rực rỡ, một tia sáng từ Mặt Trời của Thiên Chúa Cha.. Sau khi thụ tinh trong tử cung, đứa bé được chiếu sáng bởi ánh sáng của linh hồn mới này.
Nhưng khi đứa bé này bị hủy bỏ thì linh hồn bé khóc lóc và rên rỉ đau đớn, mặc dù bé chưa có mắt và chưa có đủ thịt.
Tiếng khóc này thấu tới Trời cao và làm cho Chúa phải ghê sợ.

Trong hỏa ngục người ta nghe thấy tiếng rên xiết liên tục . Số trẻ sơ sinh không bị hủy bỏ mỗi ngày là một phần chiến thắng hỏa ngục. Khi máu của những em bé vô tội đổ ra thì ma quỷ từ hỏa ngục lập tức được gửi đến trái đất để hành hạ con người. Chúng nó khiến con người ta làm nô lệ xác thịt và mỗi ngày mỗi khốn khổ hơn.
Máu đó đã dính trên bàn tay của tôi và linh hồn tôi trước kia trong trắng biết bao nhưng bây giờ thì đã bị hoàn toàn lu mờ. Tôi chưa bao giờ có một cảm giác tội lỗi trong sự phá thai. Tôi lại thấy điều đó tốt.

Thật là đáng buồn vì bao nhiêu em bé mà tôi đã hủy diệt do những vòng xoắn mà tôi đã dùng! Tôi đã ngừa thai với vòng tránh thai và thật là đau đớn khi nhận ra rằng những đứa bé, chính ra được sống nhờ tôi nhưng vì tôi phá đi mà chúng nó đã kêu thấu tới Thiên Chúa Cha.

Không có gì phải ngạc nhiên khi tôi luôn luôn bị cay đắng, thất vọng và chán nản. Bản thân tôi đã được biến đổi thành một cái máy giết các em bé. Thậm chí còn buồn hơn khi tôi còn có trong ý tưởng và tuyên bố rằng tôi chưa từng giết ai. Và tôi còn nói rằng tôi đang lo lắng cho tất cả mọi người,thật sự tôi đã lừa dối họ,vì tôi thù ghét họ, tôi không thương ai cả. Thật sự tôi đã là một kẻ giết người bởi vì giết người không phải chỉ bằng một khẩu súng. Người ta có thể giết chết một ai đó bởi căm thù, làm tổn thương hoặc bởi ghen tị.