Nhân và Qủa của Trận Điện Biên Phủ (ĐBP)

Sau khi đọc bài "Hội thảo 50 năm ĐBP, nhiều câu hỏi cần được trả lời" của Jeanne Mai, báo "Đàn Chim Việt", do tuần báo "Mõ" Oakland/San Francisco trích đăng trên số 847, ngày 6-12-2003, tôi muốn đưa ra mấy ý kiến thô thiển sau đây nói về cái lý do và cái hậu quả của sự thất thủ trận ĐBP của Pháp.

Trước hết xin lược qua bài báo của Jeanne Mai. .

Bài báo viết :

"Chính quyền trong nước có kế hoạch đại quy mô để khuếch đại ĐBP trong năm 2004, trong đó có những cuộc hội thảo "khoa học" ngày 21 và 22 tháng 12 vừa qua ..(?) tại phòng họp lớn của Trường Quân sự Pháp (École militaire).

Phía Pháp có 40 nhà nghiên cứu lịch sử, nhà văn,nhà báo, nhân viên truyền hình, hơn 10 nhà ngoại giao từng có mặt ở Sai Gòn, Hà Nội, Paris, Genève hồi ấy, đặc biệt là có hơn 30 cựu chiến binh từng ở chiến trường Việt Nam và ĐBP (trong đó, theo ban tổ chức, có 9 vi tướng và đô đốc), và điều rất lý thú là có 12 sinh viên quân sự và học sinh trung học .

Phía Việt Nam cử sang 5 vị gồm 1 thiếu tướng, bốn nhà nghiên cứu, và điều làm cho cả hội trường sửng sốt là trong đó không có một ai từng có mặt tại trận ĐBP cả. Được hỏi, Thiếu tướng Trịnh Vương Hồng trả lời: 50 năm trước tôi còn là học sinh tiểu học! và Giáo sư trưởng đoàn Phan Huy Lê - người duy nhất trong đoàn nói được tiếng Pháp - chỉ còn biết trả lời "đáng tiếc" là đi dự phía Việt Nam (VN) không có ai là cựu chiến binh ĐBP cả! Vì sao? Giáo sư mỉm cười bí ẩn!.......

Trong bài của Jeanne Mai có đoạn: "Xin các vị suy nghĩ và phát biểu cẩn thận".

Cô Jeanne Mai cảm thấy không khí hơi căng. Đó là khi ông Ngô Đăng Trí hình như hơi đãng trí, lên cao giọng như khi lên lớp cho các sinh viên ngoan ngoãn ở nhà rằng :Chiến thắng vĩ đại ĐBP cũng là niềm vui lớn của nhân dân tiến bộ toàn thế giới, trong đó có cả nhân dân Pháp. Thế là cả một loạt vị Pháp giơ tay đòi nói. Một ông tướng Pháp vốn là Thiếu tá ở trận ĐBP nói:"Xin hãy suy nghĩ và nói cho đúng sự thực… Hầu hết nước Pháp chúng tôi khóc và treo cờ rủ. Có thể nói chỉ có đảng CS Pháp reo mừng!"

Một nhà ngoại giao Pháp tiếp ngay:"Nói toàn dân Việt Nam vui mừng cũng không đúng sự thật .. tôi ở Saigon những ngày ấy, tôi thấy rõ những người Việt Nam buồn bã ra sao, họ chia buồn với chúng tôi và sau Hiệp Định Genève, họ đau khổ thấy nửa nước họ bị đặt dưới sự cai trị của đảng CS. Chỉ một bộ phận người Việt Nam coi ĐBP là chiến thắng của họ."..Phía Việt Nam lúng túng , không biết trả lời ra sao, đành ú ớ. Thì ra nói trong nhà ra sao cũng được, còn ra ngoài ngõ phải cẩn thận, dễ bị sửa gáy!”

Rất tiếc là tôi không có mặt tại chỗ lúc đó,

Nếu có tôi chỉ xin hỏi mấy nhà nghiên cứu Việt Nam do Hà Nội đưa sang vài câu ngây thơ sau đây:

Các ông không dự trận ĐBP và nhất là ông Thiếu tướng Hồng hồi đó còn là con nít thì các ông biết gì về diễn tiến của trận ĐBP mà đòi nói?

Mọi người tiến bộ trên thế giới đều thấy là các ông hẳn đã được Đảng và Nhà nước của các ông dạy dỗ kỹ và các ông chỉ là những con vẹt nhắc lại những lời được dạy dỗ thôi! Các ông có biết là ….Công sức của cái gọi là chiến thắng ĐBP của các ông là của ai không ? Chắc là các ông không biết rồi, vì các tên Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp hẳn là phải giấu kỹ không cho các ông và nhất là không cho nhân dân Việt Nam biết.

Thật ra người chỉ huy tổng quát trận ĐBP này là một vị tướng Trung Cộng -Đại Tướng Vi quốc Thanh của Trung Cộng -Võ Nguyên Giáp chỉ là người cung cấp nhân lực cho trận đánh, để dùng vào việc thí quân trong chiến thuật biển người thôi! -Thí quân là sở trường của Tướng Giáp nhà ta mà!-

Bề ngoài thì chiến thắng ĐBP là của Trung Cộng, thế giới đều thấy như vậy, nhưng việc Pháp thua trân này và rồi do đó phải rút lui khỏi Việt Nam thì lại do một nguyên nhân khác và đây mới là cái nguyên nhân chính.

Tướng De_Lattre de Tassigni mở mặt trận ĐBP không phải là không biết cái vị thế lòng chảo của cái phủ Điện Biên này, ông ta cho mở mặt trận này là cốt nhử cho Bắc Kinh và Hà Nội dùng bỉên người, khi nào CS tràn ngập vào cái thung lũng ĐB rồi Pháp sẽ dùng B29 của Mỹ để dội napalm tiêu diệt luôn.-Trước đó Mỹ đã đồng ý cho Pháp mượn oanh tạc cơ B 29 rồi. Nhưng đến khi thực sự cần, Pháp hỏi Mỹ thì họ không thi hành lời hứa trước với lý do là Quốc Hội của họ không chấp thuận!

Thực ra là Mỹ muốn hất cẳng Pháp để trực tiếp can thiệp vào Đông Dương. Không phải là Mỹ cần cái thị trường nhỏ bé Đông Dương, mà là cái thị trường to lớn Trung Quốc kia cơ ! Theo các chiến lược gia của mấy nhà tư bản Mỹ thì họ phải dùng Việt Nam để tìm cách tiến vào Trung Hoa Lục Địa.

Chiến thắng ĐBP không phải là chiến thắng của CS -cả CS Trung Quốc lẫn CS Việt Nam- Đó phải kể là chiến thắng của Mỹ. Chiến lược của Hoa Kỳ mới là cái nhân của cái gọi là chiến thắng ĐBP của các ông!.... Đó là cái nhân, còn cái qủa thì sao?

Trong buổi hội thảo trên các ông nói là "Chiến thắng ĐBP là niềm vui lớn của nhân dân tiến bộ toàn thế giới"!!!Tôi muốn thêm vào câu trả lời của nhà ngoại giao Pháp mà Jeanne Mai đã nhắc đến ở trên bằng cách hỏi các ông rằng :” Các ông - không nói tới Th/t Trịnh Vương Hồng, vì ông ta còn nhỏ quá lúc đó nên không thể biết gì cả! - có biết cái cuộc di cư vĩ đại lần thứ nhất của hơn một triệu người, trong đó có tôi, đã phải từ Bắc di cư vào Nam không? Mặc dầu là Đảng và nhà nước do tên Hồ Chí Minh và bè lũ cầm đầu đã tìm đủ mọi cách để ngăn chặn mọi người ra đi, nhưng cũng không ngăn chặn nổi. Ngay cả sau này khi hết thời hạn di cư như Hiệp Định Genève đã định, người ta còn cố liều chết để tìm đường vào miền Nam. Vụ vượt tuyến Quỳnh Lưu chẳng hạn. Nếu các ông không biết việc này thì nên tìm học hỏi thêm đi. Nếu có ông nào cần tôi sẽ giới thiệu một sinh viên, ông này đã đỗ kỹ sư Hoá học ngoài đó rồi mới vượt tuyến đấy. Ông sinh viên này đã phải tìm đường qua Lào rồi mới vào Nam được.

Hơn một triệu người phải bỏ cả nhà cửa mồ mả ông cha, bỏ của chạy lấy thân đủ để trả lời các ông là nhân dân Việt Nam vui mừng thế nào đối với chiến thắng ĐBP của các ông. Các ông nên biết rằng không phải tất cả những người ra đi hồi đó đều là tay sai cho thực dân Pháp hay là những người theo đạo Ky Tô…không yêu nước đâu. Gia đình tôi chỉ là một gia đình buôn bán và cũng chẳng theo một đạo nào cả, phần lớn những gia đình di cư đều như vậy cả đấy các ông ạ, không phải là những người như tên Hồ Chí Minh và bè lũ ác ôn mô tả đâu!!! Tôi cũng phải nói thêm về mánh khóe của Đảng CS các ông trong việc ngăn chặn đồng bào miền Bắc di cư vào Nam như: Khi còn thời hạn 100 ngày ở Hải Phòng, nhưng đã hết thời hạn ra đi từ Hà Nội, tên Hồ Chí Minh và bè lũ đã không cho những người có căn cước (Carte d'Identité) cũ của Hà Nội được theo xe hỏa qua Hải Dương để xuống Hải Phòng theo tàu vào Nam…. Đối với nhửng người đã vào được miền Nam rồi thì Đảng các ông khêu gợi lòng nhớ nhà, nhớ quê hương của họ bằng cách ..dùng tiền và những thủ đoạn gian manh nào đó để đài phát thanh Sàigon ra rả hát bài "Hướng về Hà Nội của Hướng Dương"….Thú thật với các ông là.. hồi đó tôi cũng rất nhớ Hà Nội khi nghe bài hát trên, nhưng chúng tôi đã không ngu dại gì để Đảng của các ông dụ dỗ. Quả là chúng tôi, những người di cư nói chung đã không tiến bộ bằng các bộ đội bần cố nông của các ông thật, nên đã biết cách rời xa những kẻ ác độc và ngu đần, chỉ biết phá hoại đất nước, những kẻ hiện nay đang cai trị nhân dân và đang coi nhân dân là bọn nô lệ của giai cấp mình. Để nói lên nỗi đau khổ của nhân dân miền Bắc Việt Nam khi họ phải di cư vào Nam, tôi sẽ xin tả lại cuộc chạy giặc của tôi hồi đó sau cái gọi là Chiến Thắng ĐBP của các ông trong một bài khác..

Nguyễn văn Khôi
San Francisco, 10 tháng 12 năm 2003.