Sáng 30 Tết thức dậy ngồi vào bàn computer, bản tin đầu tiên tôi đọc được là tin ông Trần Chung Ngọc (TCN) qua đời. Chưa bao giờ nghe ông TCN bệnh, đột nhiên nghe tin ông chết, tôi hơi sửng sốt và trong lòng cảm thấy một chút nao nao. Bất chợt không hiểu sao tôi lại thở dài lo lắng chuyện con bò răng trắng: suốt năm rộng tháng dài không chết, TCN lại chết vào lúc năm cùng tháng tận, đúng cái ngày mà gia đình vợ con đón ông bà về ăn tết. Kẻ đi người về làm sao mà gặp gỡ, xum họp? Thông thái như TCN sao lại không biết chọn ngày?
Nhưng chuyện đó gác lại, lo Tết cái đã…., và hôm nay đã là ra giêng.
Tôi không quen biết ông Trần Chung Ngọc, và cũng chưa được hân hạnh gặp ông bao giờ. Sở dĩ tôi muốn viết đôi điều về ông là để trả ông một món nợ tinh thần, việc mà từ lâu rồi tôi đã rắp tâm nhưng chưa có dịp. Ông chết, đối với tôi là cơ hội cuối cùng để tôi sòng phẳng thanh toán nợ nần đối với ông, mà cũng còn để cho kẻ còn sống là ông Trần Tiên Long -Trần Văn Quý- (người đã có công ân cần giới thiệu và chuyển bài viết của ông TCN lên các diễn đàn điện tử) khỏi hiểu lầm, tôi là kẻ chạy làng vì đuối lý đối với ông TCN. Giản dị có thế thôi.
Vấn đề là thế này, cách đây khoảng một năm, tôi có viết một bài phê bình triết gia Bertrand Russell và nhà vật lý học Stephen Hawking về quan điểm vô thần của hai ông này. Bài viết của tôi có tựa đề “Phủ nhận Thiên Chúa bằng lý luận: tào lao, bằng thực nghiệm: bế tắc.” Xin nhấn mạnh, tôi chỉ phê phán quan điểm vô thần của hai ông mà thôi, không đề cập đến bất kỳ một cái gì ngoài khác. Nhưng không hiểu sao, ông TCN lại viết một bài dài “Tôi đọc Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất phê bình Bertrand Russell & Sphen Hawking” phản ứng lại bài viết của tôi với giọng điệu gay gắt và lời lẽ đầy miệt thị để bênh vực triết gia Bertrand Russell và khoa học gia Stephen Hawking.
Có 2 điều làm tôi không hiểu. Thứ nhất, tôi phê bình quan điểm vô thần của Bertrand Russell và Stephen Hawking thì mắc mớ gì đến TCN mà ông phải xía vào? Nhóm Phật giáo Giao Điểm - trong đó có ông TCN – đã xúm vào đả kích kịch liệt Đức Giáo Hoàng John Paul II khi Ngài nêu nhận xét, cho rằng trên bình diện tín ngưỡng đạo Phật là một tôn giáo vô thần. Giao Điểm và ông TCN đả kích đức Giáo Hoàng, như vậy thì TCN không phải là một người vô thần. Hơn nữa, là một Phật tử hữu thần thì tại sao ông TCN lại đứng ra bênh vực quan điểm của những kẻ vô thần? Thứ hai, ngay ở đầu bài, ông TCN miệt thị tôi rằng Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất là Một người viết văn không ra văn, ý không ra ý thì hà cớ gì lại phải phí công, tốn sức, mất thì giờ vì bài viết dở ẹc đó của tôi. Nếu thấy một bài viết văn không ra văn, ý không ra ý, TCN có thể tin chắc rằng độc giả chẳng ai thèm đọc, nói gì người trí thức có hiểu biết như ông. Ông đừng đọc nữa và cứ delete đi là xong thôi chứ có gì đâu. Ông TCN chẳng là cái gì đối với tôi. Ông khinh miệt tôi, cái đó thực sự tôi không quan tâm. Tôi không phải là một tên đầu trộm đuôi cướp hay ma cô đĩ điếm, lừa thầy phản bạn v.v. là tốt rồi. Khả năng viết lách của tôi có bấy nhiêu, tôi không hổ thẹn vì điều đó. Điều tôi quan tâm là ông TCN đã đi ra ngoài và đi quá xa mục đích của một bài tranh luận liên quan đến tín ngưỡng: vấn đề hữu thần hay vô thần. Dựa vào bài viết của tôi, ông TCN đánh phá, chửi bới tín ngưỡng của tôi nói riêng và của người Thiên Chúa giáo nói chung, còn lăng nhục đến cả Thiên Chúa, Đấng mà tôi và hàng tỷ người trên trái đất này tôn thờ. Ông chửi bới Giáo Hội CG. Mặc sức ông. Ông phê phán giáo lý CG. Cũng mặc kệ ông. Nhung ông nhục mạ tín ngưỡng của tôi và nhục mạ cả Thiên Chúa, đó thuộc lãnh vực quyền tự do của tôi. Chuyện này thì không được. Tôi dứt khoát không thể im lặng, và tôi đã định bụng nhất định có ngày phải nói với ông cho rõ phải quấy. Và hôm nay ngày đó đã đến. Tôi nhấn mạnh điểm này là, trong bài viết của ông “Tôi đọc Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất …” ông TCN đánh phá tín ngưỡng của người Thiên Chúa Giáo và lăng nhục Thiên Chúa, chứ không phải phê phán Giáo Hội Công Giáo. Hai vấn đề hoàn toàn khác biệt. Vấn đề còn là thế này nữa, nếu ông TCN thực sự phản biện một cách xây dựng quan điểm hữu thần của tôi thì cho dù không đồng ý quan điểm của ông, tôi cũng sẵn sàng để tranh luận với ông với tư thế của một con người có hiểu biết và có giáo dục. Đàng này, ông TCN chỉ một luận điệu đánh phá, bôi bác, và nhục mạ đạo Công Giáo và Thiên Chúa. Chính nhờ điểm này mà tôi đã khám phá ra con người thực của TCN. Nên hôm nay tôi đành tốn công, tốn sức, và thời giờ với ông một phen cho xong, để cho mọi người thấy, TCN chỉ là một kẻ hợm hĩnh, một tên ngông cuồng, và là một con mọt sách. Chỉ một lần này thôi, vì chẳng còn lần nào nữa. Nghĩa tử là nghĩa tận.
Trần Chung Ngọc,
1/ Kẻ hợm mình - Tôi phê bình quan điểm vô thần của triết gia Bertrand Russell và của khoa học gia Stephen Hawking từ sự suy nghĩ độc lập của tôi và bằng những lý lẽ của riêng mình. Cạnh đó, tôi dẫn chứng hay đưa ra thí dụ cụ thể để thuyết phục. Về triết học, tôi cho rằng bất cứ thuyết nào cũng chỉ là lý thuyết. Mà lý thuyết thì như sóng ngoài biển cả, lớp sau giồn lớp trước. Nghĩa là lý thuyết sau đánh đổ hoặc phủ nhận lý thuyết trước là chuyện thường. Tôi dẫn chứng, Duy Vật Sử Quan của Karl Marx (Materialistic Conception of History) là một lý thuyết vô thần hấp dẫn nhất từ trước đến nay, bởi vì nó dựa trên cơ sở đáng tin cậy nhất để thuyết phục người ta là dùng lịch sử giải thích sự tiến hóa của xã hội, thế mà ngày nay cũng đã nằm im lìm ngoài cái “Nghĩa Trang Tư Tưởng” của loài người mà người đời gọi là Triết Học. Như thế thì thử hỏi ba cái lý sự cùn của Russell có nhằm nhò gì, đứng vững và tồn tại được bao lâu? Trong thời chiến tranh VN, Russell lập tòa án khắp Âu Châu để bênh vực VGCS, xử tội VNCH và Mỹ. Ai xâm lược, ai bị xâm lược mà Russel cũng không nhìn ra. Giản dị là, chuyện dưới đất mà Russell còn mù tịt thì làm sao ông ta biết được việc trên trời. Về khoa học, tôi đưa ra thuyết Big Bang làm luận cứ vì Big Bang là một lý thuyết giải thích sự hình thành vũ vụ hấp dẫn nhất hiện nay đối với phần lớn các nhà khoa học, nhất là đối với Stephen Hawking. Lý thuyết Big Bang khẳng định rằng vũ trụ có khởi đầu, và Big Bang là sự khởi đầu của vũ trụ vạn vật. Tôi xin hỏi ông Hawking một câu ngắn thôi xem ông trả lời như thế nào rồi hãy nói đến chuyện có Thiên Chúa hay không có Thiên Chúa. Vậy thì trước Big Bang là cái gì? Stephen Hawking có trả lời được không? Vũ trụ này còn hằng hà sa số những vấn đề khúc mắc khác mà khoa học chắc chắn không thể và không bao giờ trả lời nổi. Căn cứ trên những bế tắc đó, tôi cho rằng cả Russell lẫn Hawking đều như nhau, luận thuyết chối bỏ Thượng Đế của họ không thể đứng vững. Từ dó, tôi kết luận mà không sợ sai lầm rằng nếu không tin có đấng Tạo Hóa (Creator) thì sẽ triền miên gặp bế tắc, cả triết học lẫn khoa học. Trái lại, nếu tin có Đấng Tạo Hóa thì mọi bế tắc sẽ được giải quyết ổn thỏa ngay. Nếu đức tin là một điều phi lý như Russell và Hawking nghĩ thì thà chấp nhận phi lý để giải quyết được mọi bế tắc còn hơn là phủ nhận phi lý để phải triền miên ngập chìm trong bế tắc. Đằng nào thuận lý, có lợi, và dễ chấp nhận hơn?
Tôi suy nghĩ một cách vụng dại và đơn giản thế thôi, và tôi cứ tưởng rằng ông TCN sẽ khai sáng cho những u mê của tôi bằng lý lẽ của ông. Chẳng dè, ông TCN không đưa ra một luận cứ nào để bắt bẻ tôi, hoặc bác bỏ tôi. Trái lại, ông trích dẫn hàng lô lời người khác để cố át giọng tôi một cách khinh mạn với thái độ ngạo nghễ. Đọc bài của ông, tôi có cảm tưởng, hoặc là ông quá khinh thường người khác, hoặc là ông chẳng biết phản biện là cái gì. Ông cứ hiêu hiêu tự đắc rằng mình là một nhà biện sĩ, một tay thông kim bác cổ nên rất hợm hĩnh, tự coi mình là cái rốn của vũ trụ và chẳng coi ai ra gì, nhưng thực chất chẳng là cái gì cả.
2/ Tên ngông cuồng - Ai cũng thấy, TCN chống Thiên Chúa và đạo Công Giáo đến điên cuồng. TCN luôn nuôi dưỡng trong đầu óc cái định kiến: người Catô (danh từ ông dùng để khinh miệt người CG) là bọn ngu si và mê tín, lũ bất lương. Giáo Hội CGVN là bọn phản quốc, lũ theo Tây bán nước. Đạo Công Giáo đại để là một thảm họa của loài người. Thiên Chúa (GOD) tào lao, ác ôn, và côn đồ. Trước kia, đôi khi tôi còn tưởng TCN là một nhà ái quốc, một người có tinh thần dân tộc cao, mặc dầu thấy ông chống Công Giáo triệt để. Do đó tôi vẫn có đôi phần kính nể ông. Nhưng từ khi thấy ông ca tụng Hồ Chí Minh là một người yêu nước, có tinh thần dân tộc, đảng VGCS có công đuổi Pháp, thắng Mỹ, thống nhất đất nước, thì hỡi ôi, tôi mới nhìn ra con người thật của TCN. Một sĩ quan VNCH được Quân Đội cho đi du học thành tài, để rồi được an nhàn trọng dụng trong thời chiến, đến khi chiếc mặt nạ CS đã rơi xuống phơi bầy ra sự thật lõa lồ về những cái gọi là dân tộc, yêu nước, giải phóng v.v. thì tiến sĩ TCN mới trở mặt ca tụng CS, kẻ thù bán nước của Dân Tộc VN. Có muộn quá không, và ai giải thích nổi. Chó không bao giờ phản chủ. Nhưng TCN đã phản bội kẻ cưu mang và cho ông biết bao nhiêu ân huệ. Nếu TCN sinh sống ở Thái Lan hay Ấn Độ v.v. những quốc gia theo đạo Phật để chửi Thiên Chúa thì cũng chẳng có gì đáng nói cho lắm. Nhưng TCN sinh sống và đang hưởng những bảo đảm đời sống trên đất nước có truyền thống Thiên Chúa Giáo để báng bổ và lăng mạ Thiên Chúa. Như thế là TCN thiếu liêm sỉ và mất đi cả tinh thần tự trọng của một người có ăn học. Tiếc rằng loài vật lại không có liêm sỉ và cũng chẳng biết tự trọng nên không thể so sánh vào đâu được. Cho dù không có Thiên Chúa thật sự đi nữa, TCN lớn tiếng chửi bới Thiên Chúa, tức là ông ta chửi bới hơn một tỷ người tôn thờ Ngài. Thái độ đó đánh giá bằng hai chữ "ngông cuồng" e rằng là quá nương tay. Xưa nay và ở khắp nơi, không hề thấy một tín hữu Công Giáo nào dám lăng mạ Phật Tổ. Điều đó chứng minh tư cách của người tín hữu. Đó là điều đáng tự hào và là niềm hãnh diện cho đạo Công Giáo. Riêng kẻ hèn này, đã hai lần rồi, và đây là lần thứ ba, công khai tuyên xưng rằng Đức Phật là một vị thần linh đáng tôn kính. Mỗi khi đi ngang qua tượng ảnh Ngài tôi vẫn cúi đầu cung kính bái chào Ngài.
3/ Con mọt sách - Khi viết đả kích tôi, tôi chỉ cầu mong ông TCN phản biện những lý luận đơn giản và quê mùa của tôi, nhưng ông đã không làm. Tự ông, ông không đưa ra - hay không đưa ra được - một luận cứ nào để phản bác tôi. Ông trích dẫn hết người này đến người khác, mà toàn là các tác giả xa lạ đối với đại chúng, nhưng cùng lập trường chống Thiên Chúa và chống Giáo Hội CG như ông. TCN trích dẫn rất nhiều có lẽ để chứng tỏ rằng mình đọc nhiều hiểu rộng. Điều đó thì cũng đúng, nhưng nó cũng cho thấy tri thức của ông không từ cái đầu của ông mà có, nó từ những cái đầu của những người khác. Lối học đó gọi là học vẹt. Lối học vẹt có 2 đặc tính: nhập vào là cái máy photocopier và phát ra là một con trâu, loài nhai lại. Vì học vẹt nên trong bài “Tôi đọc Duyên Lãng Hà Tiến Nhất …” của ông, người ta không thấy ông phản biện. Như thế rất có lý do tin rằng ông không có lý luận và không biết phản biện. Mấy tên bộ đội nhí học lý thuyết Marxist cũng thế, nên ở đâu chúng cũng gân cổ lên cãi: trăng Liên Sô tròn hơn trăng Mỹ, đồng hồ Thụy Sĩ không tốt bằng đồng hồ Liên Sô. Với TCN, những gì ông nhập tâm được từ sách vở của các tác giả chống Chúa đều là chân lý. TCN nói lại cái gì thì đó là chân lý. Vì nghĩ thế nên TCN mới dám cả gan trích dãn ông Joseph Lewis nào đó một câu xanh rờn như thế này: “Chỉ những người nào không đọc Thánh Kinh mới tin Thánh Kinh, câu này đã trở thành một từ ngữ thông thường và là một định đề."
Cái học vẹt của TCN là suy nghĩ bằng cái đầu của người khác, đội những nhân vật chống Thiên Chúa lên hàng đại trí để rồi miệt thị những ai dám phê phán lại những con người đại trí này. Ta hãy xem TCN viết:“Nhưng tại sao Hà Tiến Nhất lại trơ tráo đến độ lên tiếng phê bình Bertrand Russell và Stephen Hawking? Có hai lý do: thứ nhất là những giây thần kinh biết ngượng trong đầu Hà Tiến Nhất đã mất đi từ khi bị rửa tội, và thứ nhì vì Bertrand Russell và Stephen Hawking không chịu tin vào cái ông “gót” tào lao, ác ôn, côn đồ của Hà Tiến Nhất.” Thật đáng thương hại. Nhưng cuối cùng thì TCN cũng phải thừa nhận sự yếu kém của mình khi ông xuống nước gián tiếp thừa nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa, mặc dầu vẫn cố ý bẻ quẹo vấn đề để báng bổ và xỉ nhục Thiên Chúa. TCN Ngọc viết: “Vấn đề không phải là Thiên Chúa có hiện hữu hay không, mà là Thiên Chúa đó như thế nào, và dù có hiện hữu thì có đáng để cho chúng ta tôn sùng không”. Hết ý!
Thiết tưởng chúng tôi trả nợ ông TCN như thế cũng là đủ. Chân tướng TCN đã hiện ra rành mạch. Vấn đề vốn gây thắc mắc đối với tôi ngay từ đầu là tại sao ông TCN lại tức tối và nặng lời đối với một tên viết lách “văn không ra văn, ý không ra ý” như thế. Gần đây tôi nhận được câu trả lời từ một người bạn và tôi tạm chấp nhận câu trả lời này. Anh bạn tôi cho rằng vấn đề là do bởi phần kết luận trong bài viết của tôi ““Phủ nhận Thiên Chúa bằng lý luận: tào lao, bằng thực nghiệm: bế tắc.” Đoạn kết như sau, tôi xin trích lại hầu bạn đọc:
(trích) Có câu chuyện thế này xin kể lại hầu bạn đọc để thay cho phần kết luận của bài viết. Dĩ nhiên là chuyện liên quan đến Big Bang. Như chúng ta đều biết, khoa học ngày nay phát triển rất nhanh, và chắc chắn sẽ còn càng ngày càng nhanh hơn gấp bội nữa. Nhưng đúng như Dr. Joseph Likken tiên đoán là theo tính toán của các nhà khoa học thì hàng chục tỉ năm sau nữa vũ trụ mới gặp phải tai họa khủng khiếp (ý muốn nói tận thế.)
Chuyện xẩy ra vào năm 73 tỉ 113, là năm nền văn minh nhân loại đã lên đến tột đỉnh. Lúc đó mọi sự khác bây giờ rất nhiều. Chẳng hạn người ta không cần phải có quần áo che thân, chỉ cần bôi một loại lotion ngoài da là thân nhiệt lúc nào cũng cảm thấy mát rượi, nóng không sợ mà lạnh cũng chẳng ke. Không đi xe hơi mà bay bằng hai ống phóng Heli lỏng cặp hai bên mình, tới nơi tháo hai ống phóng bỏ vào túi đeo lưng, nhẹ nhàng. Tất cả mọi thứ máy móc người ta có thể mở, tắt bằng một con số riêng ở trong đầu. Làm việc với nó cũng lệnh ban ra từ cái đầu. Dân số thế giới tuy càng ngày càng ít đi vì phá thai và triệt sản tự do, nhưng lúc đó con người đã tới sinh sống trên mặt trăng và trên sao Hỏa. Đi lại giữa trái đất và hai hành tinh này dễ dàng còn hơn đi chợ. Người nào có nhu cầu đi mặt trăng và sao Hỏa thì mua một con chip gắn vào dưới da. Máy móc sẽ đọc con chip đó, và người ta chỉ cần nhấn nút là vèo một cái tới nơi rồi. Những đại gia ở Saigon, Hànội bây giờ dẫn bồ nhí đi Hồng Kông, Thái Lan, Singapore ăn tối phải lấy máy bay là cổ lỗ sĩ quá so với lúc đó. Khoa học biến robot của năm 2013 thành người y như thật, có thất tình lục dục, có trí khôn và có cả con tim biết yêu. Vì dân số giảm nên người ta phải sử dụng robot trong quân đội để bảo vệ an ninh và giữ nước. Điều trớ trêu là robot bị bóc lột và lợi dụng quá mức nên chúng quay đầu súng chống lại loài người. Nhiều cuộc chiến xẩy ra giữa con người và robot, nhưng thường thì người thắng vì có trí tuệ và khôn ngoan hơn robot.
Đang lúc văn minh cực thịnh đó, giới khoa học thông báo một tin tức chết người: không còn bao lâu nữa sẽ là ngày “doomsday” của vũ trụ. Lập tức các nhà khoa học trên toàn thế giới được triêu tập lại để tìm cách đối phó. Trong hội nghị, cho dù các nhà khoa học lừng danh nhất cũng lắc đâu thất vọng. Đang lúc cả phòng họp bồn chồn lo lắng thì bất chợt có một ông tiến sĩ giấy gốc mít lên cầm mic đưa ra sáng kiến khiến mọi người ngơ ngác. Trước một cử toạ đông đảo có đến hàng vạn người gồm các nhà khoa học, nhà báo, và đầy đủ đại diện các chính phủ của thế giới, ông tiến sĩ trình bầy giải pháp, giọng đủng đỉnh như việc chẳng có gì là quan trọng. Theo ông thì tưởng là chuyện gì chứ chuyện này thì đâu có gì phải lo. Nếu cái vũ trụ này không có khởi đầu thì mới là chuyện đáng lo, bởi vì người ta không biết đầu, biết cuối đâu mà mò. Học thuyết Big Bang quả quyết vũ trụ có khởi đầu thì cứ từ cái khởi đầu đó mà làm lại. Nghĩa là khoa học cần phải làm một cái Big Bang khác để tạo ra một vũ trụ mới, mặc cho cái vũ trụ hiện tại bị hủy diệt đi không sao. Ông hỏi mọi người: “Chứ không thì cứ ngồi đây mà chờ chết à?” Theo ông lý luận thì vũ trụ này có doomsday là bởi vì những định luật vật lý hiện nay chưa được hoàn chỉnh. Vậy chúng ta phải hoàn chỉnh các định luật để cái vũ trụ chúng ta tạo ra sẽ không có cùng, không có doomsday. Đó là việc thứ nhất. Việc thứ hai càng dễ dàng hơn theo ông nghĩ. Ông tiến sĩ kể, hồi nhỏ ông đi coi hát ở ngoài chợ có màn ảo thuật rất hấp dẫn. Nhà ảo thuật đứng trên một sân khấu giữa trời, trong tay không cầm cái gì cả. Ông ta quơ tay trong không khí mấy cái rồi chộp lấy từ trong thinh không một con chim câu trắng. Tay kia ông ta cũng làm như vậy và bắt được một con chim khác cũng mầu trắng. Chim thiệt đàng hoàng đấy nhá. Để chứng minh là chim thật, nhà phù thủy thả cả hai con bồ câu ra. Chúng bay bổng vào không trung. Ông tiến sĩ giấy gốc mít hí hửng giải thích, Big Bang cho rằng vũ trụ này được làm ra từ hư vô (the universe was made of nothing,) điều này là khẳng định, không có gì cần bàn luận nữa. Nhà ảo thuật cũng làm ra các con chim cũng từ nothing. Cả hai có gì khác nhau đâu. Vậy thì tai sao các nhà khoa học của chúng ta không làm được như nhà ảo thuật. Đó là việc thứ hai. Để kết thúc sáng kiến, ông tiến sĩ già lớn tiếng hỏi mọi người: “Can you do that?” Cả hội trường đồng loạt trả lời như một tiếng sấm: “Yes, we can” và vỗ tay rào rào. (hết trích)
Tôi viết bâng quơ, không ám chỉ ai, nhưng có lẽ đã làm ông tiến sĩ TCN chạm tự ái. Đây chỉ là vô tình. Ông TCN, ông Charlie Nguyễn, ông Trần Tiên Long, hay bất cứ ông Giao Điểm nào khác nếu có tật mà dật mình thì cứ “vô tư” (xin lỗi chữ của VGCS) Tôi vô can.
Khai bút đầu năm Con Ngựa 2014
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
TB: Tôi xin attach cả 2 bài liên hệ, của ông TCN và của chúng tôi, để quí bạn đọc có thể tham khảo nếu muốn và nếu có thì giờ. Xin chân thành cám ơn.