Không Có Gì...



"Không có gì quý...

hơn độc lập, tự do!"

Nhưng lại không có gì lớn nhỏ...

ngoài cơ chế: xin-cho!

Ở đâu? đang ở ngay quê hương ta đó!

Muốn có tự-do

Trước tiên cần độc-lập

Chẳng muốn lệ-thuộc

Phải "xin" mới được "cho"

Vì thế mà người ta cứ gõ gõ gõ...

Gặp quan quyền phải qua lắm cửa lớn, cửa nhỏ

Vào cửa lớn, muốn trèo cao hơi khó

Chui cửa nhỏ, phải cúi thấp xuống...bò!

Muốn đối thoại cần phải có

Kẻ nghe người nói, kẻ nói người nghe

Bình đẳng hàng ngang, người nói - nói rõ to

Bình thân hàng dọc, nghịch nhĩ - chẳng làm khó

Nếu đối thoại còn thấp cao vai vế

Chủ nói - tớ nghe, tớ nói - chủ đuổi về!

Sự thật vẫn luôn là thế! chớ ngủ mê!

Đối thoại không phải là đem lòng kể lể

Nỉ non ai oán - người nghe thây kệ

Ai cũng biết là Phật có thể thành, nếu buông dao đồ tể

Làm thì khó - nói thì dễ

Có rơi lắm lệ, có tụng muôn kinh kệ

Há dễ mềm lòng đồ tể buổi tay cầm thời thế

Khi phải xin-cho độc-lập, tự-do - thì không có gì để

Đối thoại với nhau dù vẽ trăm phương nghìn kế!

Cái gì quý hơn giữa độc lập và tự do?

Có vài tự do không cần đến độc lập

Nhưng độc lập luôn cần thiết tự do

Như công lý luôn cần thiết sáng tỏ

Rọi ánh sáng công bằng thì bác ái mới nở hoa

Khi "độc-lập" lệ thuộc vào cơ chế xin-cho

Thì không tự do - nghĩa là không có cái gì có

Ngoài việc van nài xin xỏ!

Tại sao phải luôn cúi luồn thế thời?

Nhân loại đã bước qua rồi thế kỷ Hai-mươi

Mọi sinh linh có phẩm giá bình đẳng trên đời

Tại sao dân ta chưa được hưởng quyền làm người?

Trời cho miệng không chỉ để ăn, nhưng còn để nói

Nhân quyền là quyền mặc nhiên được hưởng, dù chẳng cần đòi

Thế mà dân ta vẫn chưa thoát khỏi

Cái thảm cảnh đen tối: chủ nghĩa xã hội

Đảng vận dụng tới, vận dụng lui

Những tư tưởng lỗi thời, tư duy đổi mới nửa vời:

Khỉ chẳng ra khỉ - người chẳng ra người!

Đổi tới lui vận nước vào may rủi

Vận mệnh non sông như canh bạc thử chơi!

Trâu chậm uống nước đục, mấy chục năm trời!

Than ôi!

Ai còn tai, xin nghe

Ai còn miệng, xin nói

Ai còn tay, xin giơ tay phản đối

Ai còn tim, xin cùng đau xót với

Ai còn chân, xin đi gọi tình người

Ai còn thở xin đừng sống phó thác mặc rủi may đời

Thức dậy đi hỡi núi sông mê ngủ

Khổ đau thế nầy còn chưa đủ hay sao?

Hơn bốn nghìn năm biết bao bài học cũ

Giặc ngoại xâm chẳng phải chuyện chiêm bao!

Trong nước có thấy những thái thú bắt đầu chia nhau hia mão?

Trên biển, trên rừng, trên miền cao, có nghe không? xâm tặc đang phá ý chí dân ta tiêu hao!

Bằng cách nào?

Chúng đổ tiền, hàng tốt xấu rác rưởi xuống ào ào

Lũng đoạn kinh tế, mua từ cán bộ cấp cao

Đảng Tàu bảo đảng ta như anh em đóng cửa dạy nhau

Lúc đánh, lúc cho ăn, lúc trịch thượng xoa đầu

Chúng cài người trên Tây Nguyên cao

Chúng mua đất thuê rừng với manh tâm chồn cáo

Lấy thịt đè người, chúng cướp dần biển đảo

Bủa lưới trùng vây từ quân sự, chính trị, kinh tế, ngoại giao

Ngay cả văn hóa cho xây đền miếu

Trường Tàu, phim ảnh, sách vở, quảng cáo

Hỏi giờ nơi nao trên đất nước chẳng thấy đồ Tàu?

Đảng chúng luôn mưu chước cao

Đảng ta lại luôn vâng dạ giao hảo

Thế lệ thuộc biết chui vào hang cáo

Là khó quay ra, nhưng đảng cứ lại vào!

Muốn giữ nước non hỏi phải làm sao?

Hãy giở dòng Bình-Ngô-Đại-Cáo

Hội Nghị Bình Than luận chiến lược

Hội Nghị Diên Hồng hỏi ý nước

Có cùng kế sách?

Trung sách hòa, hạ sách đánh

Thượng sách là muốn hòa - nhưng không sợ đánh - tránh giao hảo Em-Anh!

Giữ đất, giữ rừng, giữ biển đảo, giữ nước đồng tình

Nhưng trước hết là phải có độc lập, tự do chân chính

Đảng xuống hay còn phải do toàn dân quyết định

Khi cả nước biểu đồng tình, lũ ngoại xâm chẳng thể coi khinh!

Hãy ước mơ xin bắt đầu bằng một mơ ước

Nho nhỏ thôi cho một ngày mai trên đất nước

Người biết sống vì người, thế hệ hôm nay kế tiếp thế hệ đi trước

Vì thế hệ sau - kẻ uống nước luôn nhớ nguồn

Thời cha ông ta đã sống rất kiên cường

Chí bất khuất đủ đầy độ lượng

Xin hãy bắt đầu bằng một niềm mơ ước yêu thương

Mơ ước yêu thương

Là điều duy nhất ta chấp nhận xin-cho

Bởi vì ai trong lòng cũng có

Một trái tim Việt Nam tuy đầy cơ khổ

Nhưng ai cũng có thể san sẻ cho

Và biết rằng không có gì quý giá

hơn độc-lập, tự do

Hai điều trên không bao giờ đến bằng xin xỏ!

Nhưng phải đòi, phải giành phải đấu tranh mới có!

Văn tận dụng văn – ôn văn, luyện võ

Nếu không thế thì độc lập, tự do

Sẽ không có gì...

Có!