Một Ngày Lịch Sử

Nếu ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày đánh dấu sự “cuốn cờ” tháo chạy nhục nhã của cường quốc Hoa Kỳ tại NỬA NƯỚC VIỆT NAM thì, 37 năm sau, ngày 4 tháng 6 năm 2012 lại là ngày lịch-sử đánh dấu sự trở lại đầy vinh quang của đại cường quốc Hoa Kỳ trên TOÀN THỂ NƯỚC VIỆT NAM.

Ngày 4 tháng 6 năm 2012, tại thủ đô Hà Nội của CHXHCNVN, với thảm đỏ từ Phủ Thủ-tướng tói Bộ Quốc-phòng, Bộ-trưởng Quốc-phòng Leon Panetta, đại diện Hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ đã “nhận sự đầu hàng của CHXHCNVN từ tay Bộ-trưởng Quốc-phòngVN -- tướng Phùng Quang Thanh”. Đó là ý-nghĩa chính-trị của biến-cố xãy ra tại Hà Nội trong ngày 4-6-12 mà tất cả các cơ quan truyền thông thế giới đã loan tải, và không thể nào có thể hiểu khác hơn được.

Điều đáng lưu ý là Bộ-trưởng QP Panetta đã bay từ Singapore đáp thẳng xuống quân vận hạm USNS Richard E. Byrd (ngày 3-6-12) đang thả neo tại căn cứ Cam Ranh để làm lễ chào cờ Hoa Kỳ, thay vì đến chào chủ nhà ở thủ đô Hà Nội trước khi đi thăm các nơi đúng theo nghi thức ngoại giao. Theo các lời tuyên bố sau đó thì rõ ràng Hoa Kỳ muốn cho mọi người hiểu Hoa Kỳ coi Cam Ranh là căn cứ chiến lược hải quân chính của Hoa Kỳ để kiểm soát khu vực Á châu-TBD trong kế-hoạch tái bố-trí quân sự mới, vì vịnh Cam Ranh có những đặc tính chiến-lược mà không nơi nào khác trong khu vực này có được. Và không phải ngẫu nhiên, hai ngày sau đó, Việt Nam loan tin đã chấp thuận một dự án lập xưởng đóng tàu quan trọng của Nhựt Bổn tại Cam Ranh.

Các nghi-thức tiếp đón long trọng của Bộ-trưởng QP và Thủ-tướng CSVN dành cho BTQP Hoa Kỳ tại thủ-đô Hà Nội cho thấy tư thế mới của Hoa Kỳ đối với Hà Nội. Việc BTQP và Thủ-tướng CSVN công khai yều cầu Hoa Kỳ bán vũ-khí kỹ-thuật cao cho Việt Nam ngay trước mủi của Trung cộng là điều mà chúng tôi mong chờ từ lâu và hôm nay mới trở thành sự thật. Trong bài viết “Việt Nam: Từ Lâm nguy đến Chí nguy” mới đây, chúng tôi coi việc Hà Nội công khai đứng hẳn về phía Hoa Kỳ là giải-pháp tốt nhứt để cứu nước Việt Nam khỏi nanh vuốt của con hổ đói phương Bắc. (Xin nói rõ để tránh xuyên tạc: cứu NƯỚC VIỆT NAM chứ KHÔNG PHẢI cứu nhà cầm quyền CSVN).

Để đi đến biến cố lịch sử 4-6-2012 tại Hà Nội, Hoa Kỳ đã tiến-hành một loạt vận-động tâm lý và chánh-trị rất tinh-vi trên các diễn đàn ngoại giao/quân-sự từ các hội-nghị của ASEAN tại Phnom-Penh, đến Manila, nhứt là Diễn-đàn về Chiến-lược Quân-sự Shangri-La tại Singapore ngay trước ngày BTQP Panetta tới Hà Nội.

Về mặt ngoại-giao và quân sự, đến giờ phút nầy có thể coi như Hoa Kỳ đã chiếm lãnh được thế thượng phong ở Á-châu-Thái Bình Dương, vì, sau khi BTQP Panetta thuộc Hành-pháp và các TNS McCain, Liberman thuộc Lập-háp công bố trước thế-giới, một cách không thể nhầm lẩn, chánh-sách hiện diện quân-sự mạnh mẻ của Hoa Kỳ tại Á-Châu-Thái Bình Dương thì con hổ giấy Trung cộng đã “xụi râu” tuyên bố: “Trung quốc không có ý định đối đầu với Hoa Kỳ”. Tuyệt nhiên không còn nghe lũ đại Hán mở miệng đe dọa “Hãy chuẩn bị để nghe tiếng đại bác của TC” như vài tháng trước đây! Bởi, chúng thừa biết, ngay bây giờ và nhứt là sau khi HK huy động 60% toàn thể lực lượng Hải-quân HK qua TBD (với 6 hàng không mẩu hạm) thì hải lực HK có thể xóa sổ hải quân Trung cộng trong vòng vài giờ. Hiện nay TC chỉ mới có chiếc “hàng không mẩu hạm Varyag” mua từ xưởng lạc-xon của Ukraine. Còn đại bác của TC thì chỉ để bắn ruồi và hù dọa các nước nhỏ, chớ không lẽ để đương đầu với các vũ khí kỷ thuật cao của Hoa Kỳ!

CUỘC CHIẾN “KHÔNG CẦN SÚNG ĐẠN”

Trong 10 năm, từ 1965 đến 1975, Hoa Kỳ đã đổ hàng trăm tỷ đô-la, hi sinh hơn 58,000 thanh niên ưu tú, cộng với vô vàn hệ lụy về tâm-lý, chính-trị và xã hội cho nước Mỹ mà không thắng được cuộc chiến tại Việt Nam. Với đầu óc thực-dụng của những businessmen, người Mỹ tất nhiên phải thay đổi “cách làm business” để tránh thua lỗ nặng nề hơn. Họ xoay qua tiến hành một cuộc chiến bằng trí tuệ, tình báo, ngoại giao, tiền bạc, dụ dỗ, … mà VC gọi là “diễn biến hòa bình”. Tư lệnh chiến trường lần nầy không phải là những vị tướng ba sao, bốn sao dùng B-52 và chiến-hạm, mà là những nhà ngoại giao tay không chỉ với ba tấc lưỡi và trí tuệ. Những “chiến-sĩ không mang súng đạn” nầy đã khuất phục được một kẻ thù mà họ không đánh bại được bằng vũ-khí. Họ đã chiến thắng với một giá rất rẻ: không mất một người lính. Không phải dân-tộc nào cũng có khả-năng nghĩ ra và thực hiện được một chiến-lược như vậy. Trong một dịp khác, chúng tôi sẽ bàn đến cái hệ thống giá-trị nào đã giúp dân-tộc Hoa Kỳ làm được những điều phi thường như vậy mà các dân tộc khác không làm được.

Trong khi chờ đợi chúng tôi chỉ xin tóm tắt bằng chân-lý sau đây:

Dân tộc Anh-M ỹ có biệt tài biến kẻ THÙ thành BẠN

Người Việt Nam ta có biệt tài biến BẠN thành kẻ THÙ.

Bởi vậy, càng ngày càng có thêm nhiều kẻ thù hơn nên chẳng bao giờ thắng được!

MỘT VẬN-HỘI MỚI KHÔNG ĐƯỢC BỎ LỠ

Với sự thay đổi chiến lược như nói trên, trong khi nó gây ít tổn-kém cho Hoa Kỳ, còn mang lại nhiều lợi ích kinh-tế/thương mại cho Hoa Kỳ trong hơn 30 năm qua (với thị trường 1.5 tỷ người của Trung cộng) thì, trái lại, nó đổ gánh nặng tổn thất lên mấy mươi triệu người Việt của Miền Nam chúng ta. Trái với sự rút lui có trật-tự, thông minh hơn của người Pháp năm 1954, phương cách rút chạy “tàn nhẩn”, hổn loạn của Hoa Kỳ năm 1975, đã gây cho mỗi gia-đình chúng ta biết bao thảm họa nào là khủng bố, cướp nhà, cướp của, tù đày, hành hạ, tra tấn man rợ của kẻ “chiến thắng”, rồi đến cảnh vượt biên bị hảm hiếp, chết sông, chết biển, con mất cha, vợ mất chồng, ...không sao kể xiết. Ai trong chúng ta cũng đã biết, cũng đã gánh chịu. Chính người viết hiện vẫn còn đang mang những vết thương nặng nề của cuộc rút chạy đó của Hoa Kỳ 37 năm trước. Tóm lại mấy mươi triệu người Mièn Nam đã phải trả một giá đắt hơn ai hết cho cái “chiến-lược diễn biến hòa-bình” hôm nay. Bởi vậy chúng ta phải đặt câu hỏi: ”Sau khi Hoa Kỳ đặt được Hà Nội vào vi-thế “đối-tác chiến-lược hàng đầu” rồi thì thì vị thế của hàng ngũ người Việt QG chúng ta, trong lẫn ngoài nước, sẽ như thế nào?

Câu trả lời là: Mọi việc tùy thưộc nơi sự phấn đấu sắp tới của chúng ta. Xin nhắc lại một câu nói chua chát của một vị lãnh đạo VNCH trước đây: “Làm kẻ thù của Mỹ còn dễ hơn là làm đồng-minh của Hoa- Kỳ”.

Đừng đợi ai đem ban phát tự do và quyền-lợi “miễn phí” cho mình. Tệ hơn là có nhiều người Việt ở hải ngoại cứ ngồi chửi nhau cả ngày rồi “hoang tưởng” là “chế-độ VC sẽ sụp đỗ (tự nhiên!!) và sẽ có “người” mời họ về làm tổng-thống! Hàng ngũ Người Việt Quốc-gia chúng ta là những người có chánh-nghĩa: đã từng hi sinh biết bao xương máu trong gần một thế kỷ qua chống lại CS quốc-tế vì tự do cho cả thế-giới và để bảo vệ độc lập cho Quốc-gia và Tự do cho đồng bào. Chúng ta phải biết hảnh diện và phải biết khai thác triệt để cái “vốn liếng chánh-trị” đó. Người CSVN không có được cái CHÍNH NGHĨA DÂN TỘC đó. Sở dĩ nhóm lãnh-đạo Hà Nội hiện nay hàng phục sức mạnh quân sự, kinh-tế, kỹ-thuật của Hoa Kỳ chỉ vì mục-đích tránh bị Hoa Kỳ và đồng-minh tiêu diệt, tài sản kết-xù của gia-đình chúng bị tiêu ma nếu tiếp tục theo Tàu cộng chống lại Hoa Kỳ và các đồng minh của HK.

Trong 37 năm qua gần 4 triệu người Việt hải ngoại chúng ta đạt được nhiều thành quả quan trọng về kinh tế, giáo dục con cái. Nhưng cần thật thà nhìn nhận là phe NVQG hải ngoại chúng ta chưa tạo được một vị-thế chánh-trị và một sức mạnh mà chúng ta cần phải có. Lý do chính là: chúng ta KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG TỔ-CHỨC VÀ KHÔNG CÓ LÃNH- ĐẠO. Chúng ta thừa hưởng một di-sản chánh-trị, xã-hội quá nặng nề của 100 năm Pháp thuộc tiếp theo bằng 70 năm chiến tranh không dứt. Dân-trí không được mở mang, dân khí cạn kiệt, nhân tài chưa kịp nẩy nở thì đã bị thực dân, CS tiêu diệt hết.. . Nhân tài, Lãnh-đạo tìm đâu ra? Thêm vào đó, ra hải ngoại, lợi dụng tự do ăn nói, phần mang mặc cảm bại trận, phần bị VC xúi giục: hệ-thống giá-trị truyền-thống tốt đẹp bị đạp đổ hay đảo lộn: lính chửi quan, cu-li chửi trí thức (đấu tranh giai cấp của VC dạy). Còn người sĩ-phu nào dám ra gánh vác việc chung? Còn người dân nào có được niềm tin khi mà tổ-chức nào, người lãnh-đạo nào cũng bị lôi lên “diễn đàn” bôi bẩn, nhục mạ, dù thực sự họ có tài, có đức đi nữa? NGƯỜI NÓI THÌ KHÔNG CẦN BIẾT. NGƯỜI BIẾT THÌ NÓI CHẲNG AI NGHE. Không ít người mỗi sáng lên “diễn đàn” hoặc mở “tờ báo lá cải” ra để xem hôm nay nhân vật nào “được lôi lên bàn mổ” để được….”nghe chửi cho sướng tai”, thay vì tìm đọc những bài viết ích nước lợi dân. Một xã hội có dân trí thấp và không biết quý trọng người lãnh-đạo mình thì không xứng đáng dể hưởng một sự lãnh đạo tốt. Một xã-hội KHÔNG “TRỌNG HIỀN” thì ĐỪNG trông mong có người HIỀN xuất hiện, như xã hội người Việt hải ngoại của chúng ta hiện nay. Chưa thấy ở đâu trên đời nầy mà đánh giặc KHÔNG CẦN QUAN, CHỈ CẦN LÍNH, vì ông lính nào cũng cứ tưởng giỏi hơn quan! Anh học lớp 3 thì coi mình giỏi hơn ông tiến-sĩ!

Tuy nhiên, trong cái bối cảnh bi quan đó chúng ta vẫn thấy xuất hiện nhiều tia sáng hi vọng: nhiều anh tài, hào kiệt, nhứt là trong giới tuổi 40-60, được hấp-thụ kiến-thức và hệ-thống gíá-trị tân tiến của thế giới đang “đứng lên đáp lời Sông Núi”, tiếp nối con đường chiến đấu bảo quốc và kiến quốc mà thế hệ chúng tôi, vì vận Nước, đã đành bỏ dở! . .. Chúng ta hãy tạ ơn nước Mỹ và thế giới đã tạo cho chúng ta những vốn liếng nhân-sự quý báu đó. Chúng ta hãy tạ ơn nước Mỹ về chánh-sách cứng rắn nhằm ngăn chận Trung cộng xâm lược Việt Nam và Á châu hôm nay. Hãy coi đó là một vận hội mới giúp chúng ta xoay chuyễn vân mệnh của Đất Nước và Dân-tộc Việt Nam. Nhưng điều quan trọng là chính chúng ta phải HÀNH ĐỘNG ĐỂ TỰ CỨU. Hãy tự giúp mình rồi mới Trời mới giúp mình (Aide-toi, le Ciel t’aidera!). Sau đây là hai việc chính phải làm:

1. CỦNG CỐ SỨC MẠNH CHÁNH-TRỊ CỦA CỘNG-ĐỒNG CÔNG DÂN GỐC VIỆT TẠI HOA-KỲ.

Ai cũng biét vân-mệnh của cả thế giới ngày nay đều được quyết định tại Quốc-hội và Hành pháp Hoa Kỳ. Là những công-dân HK, chúng ta có cái may mắn đặc biét là có thể tác-động vào trung tâm quyền-lực đó. “Chién-dịch Nhân quyền” và các “Political Action Committees” (Ủy-ban Vận-động Chánh-trị) là những “kế-hoạch” tốt để tận-dụng sức mạnh của nước Mỹ vào công cuộc đấu tranh của chúng ta. Ví dụ, thay vì chỉ chống thương mại, đòi nhân-quyền, các tổ-chức chánh-trị chúng ta phải viết thư cho TNS McCain, TNS Jim Web, BQP Hoa Kỳ, v.v…để ủng hộ và thúc đẩy chánh-sách tăng cường quân sự tại Á-châu-TBD của Hoa Kỳ.

Chúng ta cần nhiệt liệt ca ngợi nhóm SBTN của Trúc Hồ/Đỗ Phủ về việc đã nghĩ ra và thực hiện các kế-hoạch “TNT Nhân-quyền” trên đây một cách xuất sắc trong thời gian vừa qua. Cũng cần ca ngợi sự nhận định đúng đắn của nhóm đó là các kế-hoạch đó chỉ là một “mặt trận” mà thôi. Phải cần nhiều mặt trận khác mà các đảng chánh-trị có quân chúng mới làm được, nhứt là trong nội địa Việt Nam.

2. PHẢI CHUẪN BỊ CHO MỘT CUỘC ĐẤU-TRANH CHÁNH-TRỊ KHÓ KHĂN.

Thế hệ của chúng tôi đã chứng kiến nhiều cơ may mà hàng ngũ người Việt Quốc-gia đã bỏ lỡ từ trước 1945 đến nay. Để tránh “lỡ tàu” một lần nữa, chúng ta cần sáng suốt tiên đoán những giải-pháp sẽ xãy ra tại Việt Nam trong những ngày tháng sắp tới. Và chúng ta phải có tinh thần độc-lập, chủ động. Đừng ngồi đợi người khác “bật đèn xanh”. Giải-pháp vũ trang kiểu MT/HCM đã bị loại bỏ ngay từ đầu. Giải-pháp quần chúng nổi dây lật đổ kiểu “Mùa xuân Á rập” sẽ mang lại quá nhiều rủi ro như đã thấy ở Syria và Libya, có thể bị bọn tay sai Tàu cộng lợi dụng dễ dàng để khuynh đảo. Với sách lược “diễn biến hoà bình” của Hoa Kỳ đang thành công rõ rệt tại Việt Nam, ai cũng biết là Hoa Kỳ chủ trương xóa bỏ chế-độ CS tại Việt Nam bằng con đường đấu-tranh chánh-trị. Bởi vậy hàng ngũ người Việt Quốc-gia chúng ta phải sẳn sàng để chiến thắng trong cuộc đấu tranh chánh-trị đó. Các lực lượng chống cộng ở Đông Âu đã xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản bằng cách đó. Hàng ngũ người Việt Quốc-gia chúng ta cũng phải xóa bỏ chủ-nghĩa CS ở VN bằng con đường đó. Trong những ngày sắp tới lợi thế quan trọng của chúng ta là có được sự hậu thuản về quân-sự và ngoại giao của Hoa Kỳ cho chúng ta trong cuộc đấu tranh chánh-trị đó. Gương tranh đấu của đảng của Bà Aung San Suu Kyi tại Miến Điện cho thấy chúng ta đang có được trăm ngàn lần thuận lợi họ. Nếu lần nầy chúng ta không thành công thì KHÔNNG CÒN TRÁCH AI ĐƯỢC NỮA.

Bởi vậy, xin tha thiết kêu gọi: Đồng bào và sĩ phu yêu Nước khắp nơi, đặc biệt các chính đảng Quốc-gia như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt, Dân Xã, v.v… hãy mau mau nắm lấy cơ hội hiện nay để xông vào cuộc đấu tranh chánh-trị sắp tới nhằm thực hiện:

- DÂN TỘC: ĐỘC-LẬP (Không bị nô lệ ngoại bang))

- DÂN QUYỀN: TỰ DO (Nhân quyền và dân quyền))

- DÂN SINH: HẠNH-PHÚC.

ĐOÀN KẾT, TỔ-CHỨC VÀ LÃNH-ĐẠO LÀ NHỮNG YẾU-TỐ ĐỂ CHIẾN THẮNG.

Chúng ta có ngày 30-4-75 phần lớn vì Miền Nam thiếu các yếu tố đó. Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội và để CS cướp chánh-quyền hồi 1945 vì chúng ta thiếu các yếu tố đó. Nếu các chánh-đảng Quốc-gia hôm nay cứ tiếp tục chia thành cả trăm phe phái, không có khả năng liên kết lại với nhau thành một LIÊN-MINH HÙNG MẠNH NGAY TỪ BÂY GIỜ thì con đường quang phục Quê Hương Việt của hàng ngũ Quốc-gia chúng ta vẫn còn thâm thẩm ... mịt mù!!!!

Mà bỏ lỡ cơ hội hôm nay là một trọng tội đối với Tổ-quốc và con cháu chúng ta.